ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Giáo viên chủ nhiệm biết được tình hình gia đình của Lâm Ngọc Linh, cô nhẹ nhàng thở dài khuyên: “Đừng trách cô nói quá nhiều, em phải hiểu rõ rằng nếu em bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau, tương lai của em còn rất dài mẹ của em không thể ở bên cạnh em đến hết đời, em chắc hắn cũng có họ hàng thân thích gì đó chứ? Có thể giao cho bọn học chăm sóc không?”
Lâm Ngọc Linh rơi vào trầm tư theo mấy lời nói của giáo viên chủ nhiệm, cô kính cẩn gật đầu: “Cảm ơn cô, em không quấy rây cô nữa”
“Ùm, ra ngoài đi” Giáo viên chủ nhiệm điềm đạm gật gật đầu.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Lâm Ngọc Linh đứng ở hành lang suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra và bấm gọi.

Ngay sau đó liền có người nghe máy, bên kia truyền đến một giọng nam: “Chị?”

Nếu không phải cô đã kiểm tra lại một lân nữa dãy số điện thoại mà cô bấm là đúng thì cô cũng không thể tin được giọng nói điềm tĩnh này là của Lâm Ngọc Huy.

Lâm Ngọc Linh đột nhiên có chút không được tự nhiên: “Lâm Ngọc Huy, bây giờ em tan học chưa?”
“Đã tan học từ sớm rồi, bây giờ em đã ở chỗ của anh rể tiếng hành luyện tập!” Nói tới đây, cậu có chút vui vẻ báo cáo: “Chị, em báo cho chị một tin vui, võ của em giỏi lên rất nhiều, đợi đến khi chị đến đây, em diễn tập một lần cho chị xem”
“Được rồi!” Lâm Ngọc Linh mỉm cười đồng.

Tán gẫu một lúc về tình hình Lâm Ngọc.

Huy gần đây, cậu lúc này mới nhớ đến dò hỏi: “Chị à? Chị gọi điện thoại cho em là có chuyện gì muốn nói phải không?”
“Ùm, thật ra chị có một việc muốn nhờ em giúp”
“Vậy chị nói đi! Với em trai mình thì chị không cần phải che giấu gì cả!” Lâm Ngọc Huy thúc giục liên tục, so với cử chỉ khách sáo.

của Lâm Ngọc Linh, cậu có vẻ gần gũi hơn rất nhiều Lâm Ngọc Linh được ủng hộ nên có thêm một chút dũng khí, cô mở miệng nói rõ: “Là như thế này, trường của chị sẽ tổ chức một cuộc thi quân sự, chỉ phải huấn luyện khép kín một tuần, nhưng giao mẹ cho người khác chăm sóc chị lại không yên tâm, em có thể tan học thì chạy là đây chăm sóc mẹ một chút không?”
Điện thoại bên kia trầm mặt một lúc lâu sau đó giọng của Lâm Ngọc Huy mới vang lên: “Chị? Chuyện chị muốn nói là chuyện này?”
“Ùm.


.

Đúng vậy!” Lâm Ngọc Linh không hiếu sao lại có chút lo lắng, sợ răng Lâm Ngọc Huy sẽ từ chối cô.

Nhưng kết cục hoàn toàn năm ngoài sức tưởng tượng của cô, Lâm Ngọc Huy trả lời một cách thẳng thẳng: “Đương nhiên là không thành vấn đề gì rồi! Chăm sóc mẹ là việc em nên làm mà”
“Em nói nghiêm túc đấy chứ?” Lâm Ngọc Linh không khỏi cảm thấy không chân thực lằm.

Giọng của Lâm Ngọc Huy đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Chị, em hiểu rất rõ rằng trước đây em là một thằng khốn nạn như thế nào, nhưng bây giờ em đang cố găng để trở nên ưu tú hơn, mặc dù năng lực hiện tại của em vẫn chưa đủ, nhưng chị hãy tin em, em sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình đề bảo vệ mẹ.

Nghe lời em trai nói, hai mắt Lâm Ngọc Linh đỏ lên: “Được rồi, chị tin tưởng ở em, Lâm Ngọc Huy em biết không? Những lời nói này của em trước khi mẹ năm mơ cũng muốn nghe thấy”
“Chị, trước kia là em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ… để xảy ra những chuyện như vậy nữa” Giọng của Lâm Ngọc Huy cũng nghẹn ngào, nói càng lúc càng nhỏ: “Chị cứ yên tâm tham gia cuộc thi quân sự, bên này đã có em chăm sóc tốt cho mẹ rồi”
“Ùm, chị vẫn còn hai ngày để chuẩn bị, trong hai ngày này để chị chăm sóc mẹ” Lâm Ngọc Linh nhắn nhủ.

“Chị cần giúp đỡ gì nhớ rõ phải tìm em”

Lâm Ngọc Huy dặn dò một câu rồi cúp máy.

Có được sự cam đam của Lâm Ngọc Huy, nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng của Lâm Ngọc Linh cũng được buông xuống, cô dọn dẹp một chút liền đến bệnh viện cùng với mẹ.

Mặc dù được hộ lý túc trực 24/24, Lâm Ngọc Linh vẫn kiên trì đến chăm sóc bà mỗi ngày nhưng tình hình sức khỏe của mẹ cô vẫn ngày một xấu đi.

Điều này khiến trái tim của Lâm Ngọc Linh rất đau đớn, nhưng cô không thể thay đổi hiện trạng, cô chỉ có thể làm hết sức mình để đồng hành cùng bà Kiều.

Sau khi mua một số món ăn yêu thích của bà Kiều, Lâm Ngọc Linh liền đem đến bệnh viện.




Bình luận

Truyện đang đọc