Chu Hoàng Anh chẳng những không nghe lời cô mà còn cố tình mở rộng cửa sổ rồi để thân thể cô nghiêng hẳn ra ngoài cửa sổ.
“AI Lâm Ngọc Linh không thể kiềm chế được nữa hét lớn, thân thể của cô bây giờ như lá rơi trước gió, chỉ cần cánh tay trên eo buông ra, cô sẽ ngã.
“Bình tĩnh một chút đi, Lâm Ngọc Linh, trả lời tôi” Chu Hoàng Anh ghé cơ thể của mình dán sát lên người cô, đôi mắt của anh vô cùng có thần nhìn vào cô.
“Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Lâm Ngọc Linh nhỏ giọng cầu xin anh.
“Không” Chu Hoàng Anh không nhượng bộ chút nà: : “Như thế này sẽ làm cho cô tỉnh táo hơn để đưa ra sự lựa chọn”
Anh muốn câu trả lời khẳng định của Lâm Ngọc Linh, không phải là theo ý thích nhất thời mà nó phải là câu trả lời mang tính quyết định cả đời.
Không khí xung quanh dường như im ắng, bên tai Lâm Ngọc Linh chỉ có tiếng gió và tiếng hơi thở của cả hai đang hòa quyện vào nhau.
Mặc dù cách làm của Chu Hoàng Anh vô cùng quá khích nhưng cô phải thừa nhận rằng nó thực sự hiệu quả, khi con người ta càng gấp gáp thì đầu óc lại càng tỉnh táo.
€ô hít một hơi thật sâu hỏi: “Tôi… nếu tôi không đồng ý lấy anh thì sao?”
Âm thanh dò hỏi của Lâm Ngọc Linh rất nhẹ nhàng, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí.
Chu Hoàng Anh nhếch đôi môi đẹp đế của mình, có chút lạnh lùng nói: “Cô có thể chọn không lấy tôi, đây là quyền tự do của cô.
Chỉ có điều là chuyện trị liệu của mẹ cô sẽ phải dừng lại ở đây, số tiền tôi giúp cô trả tiền viện phí cho mẹ cô cũng sẽ bị dừng lại, hai mẹ con cô sẽ bị đuối ra khỏi bệnh viện”
Lâm Ngọc Linh rùng mình một cái.
Vào thời khắc này ngay cả nỗi sợ hãi trong lòng cô cũng đã yếu đi rất nhiều.
Chu Hoàng Anh thật đúng là Chu Hoàng Anh, quả nhiên lòng dạ độc ác, khi trở mặt sẽ lạnh lùng đến cực điểm.
Nhưng cô cũng không có oán hận gì cả, dù sao những thứ này đều do Chu Hoàng Anh tài trợ miễn phí, nếu cô không liên quan gì đến anh thì anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ bản thân mình Chỉ có điều mặc dù mới có ba ngày trôi qua thôi nhưng nhờ sự chăm sóc đặc biệt của Chu Hoàng Anh, tìm bác sĩ giỏi nhất đến thăm khám cho mẹ Kiều nên tình trạng sức khỏe của bà đã có chuyển biến tốt.
Trong lúc Lâm Ngọc Linh còn đang do dự thì Chu Hoàng Anh lại châm thêm dầu vào lửa: “Còn bên giới truyền thông bên kia, tôi sẽ công khai phủ nhận mối quan hệ của chúng ta một lần nữa.
Tôi thì không sao cả, dù sao thì cô cũng biết tôi hoàn toàn có năng lực ngăn cản mấy lời đàm tiếu của bọn họ, nhưng mà cô thì không như vậy, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ phải bị giới truyền thông quấy rối mấy ngày”
“Dù sao thì cả đời mang danh hiệu *** thì nhất định sẽ bị người ta xa lánh”
Nghe vậy, Lâm Ngọc Linh rốt cuộc không kìm được, thân thể giống như vừa mới ngâm lâu trong hầm đá, toàn thân phát lạnh.
Trước mắt cô dường như đang hiện lên cảnh sau khi bị Chu Hoàng Anh phủ nhận tình cảm, cô sẽ bị giới truyền thông công kích: “Lâm Ngọc Linh, cút ra khỏi thủ đô đi!”
Tại sao phải ra khỏi thủ đô, trực tiếp cút khỏi Việt Nam đi, ở Việt Nam này không thể, tồn tại một người phụ nữ vô liêm sỉ như cô được”
“Tốt hơn hết cả đời này cô nên trốn kỹ đi, dám dụ dỗ thủ trưởng, cô chán sống rồi sao, sau này tôi mà gặp cô một lần thì sẽ đánh cô một lần”
Dường như có người còn đang ném củ cải trắng về phía cô, dường như củ cải trắng xuyên thẳng qua đồng tử khiến cô vô cùng sợ hãi.
“Tôi không muốn!”
Lâm Ngọc Linh kêu lên.
“Cô không muốn gì?” Chu Hoàng Anh cúi đầu, cau mày dò hỏi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ sợ đến toát mồ hôi lạnh, Chu Hoàng Anh thậm chí còn do dự một giây, có phải anh làm hơi quá rồi không?
Đối với cô gái nhỏ có phải nên dịu dàng một chút không?
Trong lòng Chu Hoàng Anh đang âm thầm tính toán, khi anh định nói vài câu thì những ngón tay lạnh lẽo của Lâm Ngọc Linh đã năm lấy cánh tay anh, lắc đầu thật mạnh: “Tôi không muốn bị giới truyền thông vây hãm, tôi không làm gì sai cả.
Tôi không phải là cô gái +” Chu Hoàng Anh về cơ bản nghe hiểu được cô đang nghĩ gì.
Anh thấp giọng cười cười, giọng nói mờ ám mang theo một chút trấn an: “Bây giờ quyền chủ động đều năm trong tay cô, cô có thể chọn cách không đối mặt với tình huống này”