ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Ôi chúa ơi!
Xưng hô thế này thật kì quái, bây giờ không phải cổ đại có thể tung hứng sùng với gậy, gọi một người là thầy… Tuy rằng cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng do ép buộc Gọi lần đầu dường như lần sau cũng không khó mở miệng như vậy.
Lâm Ngọc Linh không khỏi cắn đầu lưỡi, sau đó mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi anh tại sao anh lại chọn tôi thay vì Tiền bối Chung.
Anh ấy là nam và trình độ cũng ở trên tôi.”
“Giọng nói của anh ta quá hạn chế, Lâm Ngọc Linh, cô nhớ kỹ, cốt lõi của việc phát sóng và lồng tiếng không phải là kỹ năng tốt đến đâu mà là cô là tài năng bẩm sinh thiên phú.

Người với người không công bằng chính là chỗ này.


Nếu cô có một giọng nói tốt, có thể tiến thêm một bước nữa.

Nếu cô có giọng nói không tốt, chỉ có thể tồn tại ở mức trung bình.

Đây là một số phận nghiệt ngã.
Cô phải cố gắng làm quen với nó, đi ra ngoài đi”
Lời nói của Tiêu Thành Đạt giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, không ngừng quanh quẩn bên tai Lâm Ngọc Linh.
Cô không nhớ mình đã gọi Chung Thành và những người khác vào bằng cách nào, ngồi một mình trong văn phòng trống rỗng khổng lồ suốt nửa tiếng đồng hồ, chỉ biết rằng khi hồi phục lại tinh thần cơ thể cô cứng nhắc.
Phải đứng dậy và làm một vài động tác kéo dài.
Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một chút, Lâm Ngọc Linh lại một lần nữa nhớ tới lời Tiêu Thành Đạt đã nói trước đó.
Tài năng?
Cô luôn nghĩ chỉ cần mình chăm chỉ thì có thể đạt đến đỉnh cao, nhưng… Không nỗ lực cũng có thể đáng giá một chút tài năng thiên phú? Giống như người lợi hại như Chung Thành, làm mọi việc rất xuất sắc, nhân phẩm cũng tốt, nhưng anh ta không được Tiêu Thành Đạt chọn.

Nhưng cô làm sai và kỹ năng cũng không tốt lại chiếm được vị trí của học viên của Tiêu Thành Đạt.
Sự khác biệt giữa người với người…
Đau đầu khi nghĩ về nó.
Khi cô đang buồn bực, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhặt nó lên cũng không thèm nhìn, cả người cảm thấy bất lực: “Này…”
“Có vẻ như phu nhân không vui lắm khi nhận được cuộc gọi của tôi.”
“Hoàng, Hoàng Anh?” Cô để điện thoại ra xa một chút xác nhận rằng cái tên trên màn hình là của Chu Hoàng Anh, sau đó tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều: “Không, không! Em nhớ anh rất nhiều.”
“Không vui?”
Nếu anh còn không thể nghe thấy những cảm xúc nhỏ trong lời nói của cô, thì người chồng này cũng đã thất bại quá nhiều.
Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng “ừ’ một tiếng, rồi giải thích: “Kỳ thực cũng không có.
Giám đốc mới của bọn em nói rằng tài năng thiên phú quan trọng hơn sự chăm chỉ.”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Anh cũng nghĩ vậy sao?” Tâm trạng cô lại sa sút.
“Chỉ có thiên phú cũng không được, chỉ có chăm cũng không được.

Chỉ có tài năng thiên phú mà không chăm chỉ thì khó hoàn thành công việc.

Mà chăm chỉ thì không có tài năng chỉ có thể nói rằng chăm chỉ là sai.
Tài năng của mỗi người đều khác nhau.
Giống như yêu cầu anh làm công việc phát thanh truyền hình vậy, em đến lãnh đạo mọi người thực hiện nhiệm vụ, dù chúng ta có chăm chỉ đến đâu cũng sẽ không thể đạt được vị trí hiện tại” Chu Hoàng Anh kiên nhãn giải thích với cô.

Dứt lời, không thể không thở dài.
Con mèo hoang nhỏ của anh cuối cùng cũng sắp trưởng thành.
Lâm Ngọc Linh trầm ngâm gật đầu: “Nói như vậy, nội tâm em cảm thấy tốt hơn nhiều.”
“Làm sao vậy?”
“Em thiếu chút nữa cho rằng trong mắt giám đốc mới của bọn em, em chỉ là một cái bình hoa, hoặc một người chỉ có tài năng.”
Lâm Ngọc Linh nói, cảm thấy có chút hơi xấu hổ.
Ý nghĩ này thực sự rất ngây thơ.
Ai ngờ, Chu Hoàng Anh nhẹ giọng cười khẽ, ở bên cạnh điện thoại, hai má bỏng đến mức không dám mở miệng nói thêm nữa, cúi đầu giật giật khóe miệng.
Tiếng cười dần dần lảng xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như một bản nhạc độc tấu rất êm tai: “Ngọc Linh, có rất ít người còn làm được bình hoa, có người còn không làm được bình hoa, tin tưởng chính mình”
“Ừm!”
Cô…
Thật ra, cô không tin vào bản thân mình chút nào, nhưng cô đặc biệt tin tưởng vào anh “Nghe lời, hai ngày nữa anh sẽ trở lại”
“Em rất nóng lòng được gặp anh” Cô trả lời.


Bình luận

Truyện đang đọc