Không phải chứ?
Bà ta vẫn còn muốn làm sao!
Lâm Ngọc Linh trợn mắt nhìn.
Mắt nhìn thấy Lâm Ngọc Linh kinh hãi không thể chống lại đòn tấn công dữ dội của Sở Nhược Phi, đột nhiên một bàn tay kịp thời ấn vào cô, dùng sức kéo một cái liền kéo dài khoảng cách giữa hai người Bên tai cô bỗng truyền đến giọng nói bình tĩnh, không chút dao động của Chu Hoàng Anh: “Mẹ, cô ta bị cảm, nên đừng để cô ta tháo đồ che mũi miệng xuống, như vậy mẹ có thể bị lây đấy.
Nếu mẹ lo lắng nguy hiểm, con có thể tự mình đưa cô ta ra cửa”
Chu Hoàng Anh biết rằng rất ít người có thể ngăn cản Sở Nhược Phi.
Anh phát hiện rằng dù Ông cụ Thanh mặc dù đang ngồi nhưng sự chú ý của ông cụ vẫn luôn ở đây, đây chảng phải là cơ hội tốt để Chu Hoàng Anh lập công sao?
Nghĩ như vậy, Sở Nhược Phi cũng đành để mặc cho con trai đi, nhưng vội nói “Vậy thì để cho cô ta đun nước sôi xong rồi mới đi ra ngoài”
“Không được, khả năng dị ứng lây truyền rất là cao” Chu Hoàng Anh lạnh lùng nói.
Sở Nhược Phi làm sao có thể đem sức khỏe ông cụ Thanh ra đùa được, bà ta nghe vậy không nói nên lời, chỉ có thể tự mình vào bếp đun nước.
Chu Hoàng Anh một đường đưa Lâm Ngọc Linh ra khỏi nhà họ Chu.
Nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài, Lâm Ngọc Linh không khỏi thở dài trong khi cô phải vắt hết cả óc suy nghĩ đối phó mẹ anh làm sao, còn anh chỉ vài ba câu liền giải quyết xong chuyện “Cảm ơn ngài, thủ trưởng” cô nói “Em còn giả bộ sao? Chơi đến nghiện rồi §g Đột nhiên, Chu Hoàng Anh lạnh lùng chọc thủng kỹ năng diễn xuất của Lâm Ngọc Linh.
Quả nhiên…
Cô biết làm thế nào cô có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén như đại bàng của Chu Hoàng Anh Không có sự áp chế của Sở Nhược Phi cùng ông cụ Thanh, Lâm Ngọc Linh không chút che giấu ngẩng đầu, tháo đồ che mũi miệng xuống: “Hehe, thủ trưởng, anh thật đúng là cực kì thông minh, thật cảm ơn anh đã không có vạch trần em ở bên trong!”
Những ngón tay mảnh khảnh của Chu Hoàng Anh vuốt ve khuôn mặt trằng noãn của cô, cười hết sức đáng sợ: “Dị ứng? Lý do này thật sự quá tệ!”
“Ừm.
.
”
Lý do nào không phải là mấu chốt, điều quan trọng nhất là…
Chu Hoàng Anh bóp quai hàm, xoa xoa khuôn mặt cô thành bánh bao: “Ai cho em cái quyền chạy lung tung? Còn không phải kêu em ở trong phòng đợi anh sao?”
Cô biết răng Chu Hoàng Anh sẽ giúp cô trước rồi tính sổ cô sau, mà cô chính là sợ điều này nhất.
Cô nên từ giải thích đâu đây?
Khi Lâm Ngọc Linh đang vắt óc suy nghĩ về điều đó thì đột nhiên trong túi của cô lại rung lên, Lâm Ngọc Linh lấy điện thoại ra, chưa kịp nhìn thấy màn hình ai gọi thì Chu Hoàng Anh đã đưa tay ra giật điện thoại của cô.
Lâm Ngọc Linh không dám cướp lại với anh ta nên chỉ có thể im lặng đứng nhìn xung quanh hết nhìn đông lại nhìn tây.
Một lúc sau, anh từ điện thoại ngước nhìn Lâm Ngọc Linh, giọng nói có chút nặng nề: “Em trai của em đã xảy ra chuyện gÌ?”
Hóa ra đó lại là một cuộc gọi thúc giục của thầy giáo Lâm Ngọc Huy, nhưng chỉ có vài câu mà đã bộc lộ tâm trạng sốt ruột đẳng sau: “Cô thật sự không quan tâm đến em trai mình sao? Vị phụ huynh kia đã chuẩn bị nhờ cảnh sát xử lý chuyện này, có hậu quả gì thì chính tự cô gánh vác”
Lâm Ngọc Linh như bị sét đánh, sắc mặt tái mét.
Trước ánh mắt dò hỏi của Chu Hoàng Anh, cô thành thật thú nhận: “Đúng vậy, em trai em đã đánh ai đó ở trường, cho nên giáo viên đã bảo em phải gấp đến trường rút xử lý ngay.
Em biết việc giả làm người hầu và trốn thoát mà không nghe lời anh là điều không nên làm, việc đó rất nguy hiểm, nhưng em thực sự không còn cách nào khác.
”
“Nhưng em xin anh để em đi bây giờ, sau đó em hứa sẽ trở lại tìm anh nhận tội sau, được không?” Lâm Ngọc Linh chắp hai tay đáng thương nhìn Chu Hoàng Anh.
Chu Hoàng Anh không lên tiếng, anh đưa tay ra giúp Lâm Ngọc Linh thu gọn lại mớ tóc mái ngổn ngang.
Lâm Ngọc Linh ngây người nhìn.
Huh? Bây giờ đáng lẽ không phải bộ dáng như thế này!
“Sáng nay anh không có việc gì.
Chờ anh ở đây, anh sẽ chở em đến trường” Chu Hoàng Anh khẽ đề nghị.
“Chu Hoàng Anh, anh… anh không giận em sao?” Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Hoàng Anh đặt tay lên cảm, chặn miệng ho khan, nghiêm nghị nói: “Vì hoàn cảnh đặc biệt có thế hiểu được”