ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Đương nhiên là có chứ.

Tôi nói như vậy, cũng không có can đảm mà đắc tội thầy của cô.

Tôi còn có việc cần nhờ anh ta xử lý, đắc tội không nổi” Mạc Vinh Thành vỗ tay, một chiếc khăn tay màu trắng đột nhiên xuất hiện.
Anh ta nắm một góc khăn tay và kéo nhẹ một phát, một cành hoa hồng xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
Ngay sau đó, anh ta bấm ngón tay lên gốc cành hoa màu lục, đẩy lên một chút, cành hoa hồng dần biến mất theo động tác của anh ta Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên hô lên: “Oa, thần kỳ quá”
Mãi đến vị trí bông hoa, Mạc Vinh Thành mới dừng lại, lắc khăn tay màu trắng một cái, chỉ để lại một bông hoa lảng lặng ở đó.

“Đây là hoa Vĩnh Sinh, cô có thể mang theo nó bên người cả đời”
*Có một bông hoa đẹp như vậy làm bạn, tôi sẽ rất hạnh phúc!” Lâm Ngọc Linh cười tủm tỉm nhận lấy.
Nhưng, chính trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên thấy đau đầu Hình như cô đã từng gặp cảnh này ở đâu rồi, mà dường như cô cũng nói cùng một câu như vừa nãy.

Hoa đã đến tay, nhưng cô lại miễn cưỡng nhìn lòng bàn tay mình.

Rốt cuộc là cô gặp cảnh này ở đâu?
Rốt cuộc… là cô nhìn thấy lúc nào?
Lâm Ngọc Linh đưa tay ấn xuống huyệt Thái Dương, hơi nhức đầu suy tư.
Mạc Vinh Thành thu hết biểu hiện của cô vào mắt, trong mắt như có gì đó lóe lên: “Năm nay em trai cô bao nhiêu tuổi rồ “Em trai nhỏ hơn tôi hai tuổi” Lâm Ngọc.
Linh hoàn hồn, trả lời: “Này này liên quan gì đến em trai tôi sao? Nhưng tôi cũng nhớ không rõ lắm, ba mẹ nói với tôi là khi còn nhỏ tôi bị bệnh nặng, sốt cao một trận sau đó đã quên mất rất nhiều chuyện, chỉ còn nhớ rõ những chuyện sau tám tuổi mà thôi”
Sau tám tuổi..
Mà lúc Vinh Tâm năm tuổi…
“Cô và bọn họ…”
“Mạc Vinh Thành, anh muốn tìm người rồi tìm đến tận đây hả?” Tiêu Thành Đạt lạnh lùng ngắt lời Mạc Vinh Thành Anh ta biết chuyện mẹ Lâm Ngọc Linh đang ở bệnh viện, cũng biết chuyện cậu em trai không biết cố gắng kia chật vật mãi mới vào được quân khu.

Bây giờ mà nhắc đến người nhà của cô, có khác nào đang xát muối lên miệng vết thương của cô.

Mạc Vinh Thành thở dài: “Được rồi, tôi không hỏi nữa, đi trước đây.

Giải quyết xong chuyện ở Ngô Duyệt tôi mới rời khỏi thủ đô.
Ít nhất là trước khi tôi đi, tôi cam đoan học trò của anh sẽ không bị ai để mắt tới, anh thấy sao?”
“Ừm”
“Đi thôi.”
Mạc Vinh Thành cứ thế rời đi.
Xuất hiện như mộng ảo, rời đi cũng như ảo mộng.
Nếu không phải trong tay cô còn đóa hoa hồng kia, Lâm Ngọc Linh đã nghi ngờ là mình bị ảo giác nên mới nhìn thấy Mặc Vinh Thành.
Ở cửa phòng hội nghị.
Mạc Vinh Thành vừa đi ra, đã có mấy người đàn ông mặc quân trang đi đến bên cạnh anh ta.
“Đại ca, sao ngài không dẫn người ra?
Chẳng phải ngài nói sẽ thẩm vấn cô ta một chút đó sao?”
“Cậu đi điều tra xem cô bé tên Lâm Ngọc.
Linh này có quan hệ gì với Vinh Tâm hay không.

Mặc khác, nghĩ cách lấy được ADN của cô ấy, tôi muốn có kết quả nhanh một chút.” Mạc Vinh Thành khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm thúy.

Người ở bên cạnh anh ta sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ ra mặt nói: “Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng ngài cũng tìm được rồi sao?”
“Không, tôi chỉ nghỉ ngờ mà thôi”
Vẻ mặt lúc cô tiếp xúc với hoa hồng, cùng với việc nhíu mày nhấn huyệt Thái Dương, cộng thêm việc sốt cao quên hết tất cả những chuyện trước tám tuổi, qua đủ loại dấu hiệu cho thấy rất có thể Lâm Ngọc Linh chính là em gái mà anh ta muốn tìm.
Em gái ruột đã thất lạc mười bốn năm.
“Vâng, nhất định thuộc hạ sẽ làm tố Khi Mạc Vinh Thành đang định dặn dò tiếp thì một cô gái lạ ôm tài liệu lỗ mãng xông đến, cũng may quân nhân đứng bên cạnh Mạc Vinh Thành kịp đưa tay ngăn lại.
Cô gái lỗ mãng mờ mịt ngẩng đầu lên: “Ôi, xin lỗi, tôi không ngờ ở đây lại có người.”
Sau đó cô ấy vội vội vàng vàng như: muốn rời đi.
“Xin lỗi, cô không thể đi.

Xin hỏi cô là ai?
Làm nghề gì? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Quân nhân bên cạnh Mạc Vinh Thành giữ chặt cô gái lại, vẻ mặt nghiêm cẩn.
Bọn họ phải bảo đảm hành tung của Mạc Vinh Thành luôn kín đáo.


Bình luận

Truyện đang đọc