ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Vì là nạn nhân nên Trần Kiệt có thể trốn tránh mọi trách nhiệm.

Vì là nạn nhân nên toàn bộ sự việc do Lâm Ngọc Huy gánh chịu.
Điều này không công bằng chút nào!
*Chị ơi! Nói chuyện với họ giúp em đi, còng tay lạnh và đau lắm.

Em rất sợ hãi, chị mau cứu em ra ” Lâm Ngọc Huy vẫn đang giấy giụa trong tuyệt vọng.
Lâm Ngọc Linh cắn mạnh bờ môi mỏng của mình, cô cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối và và đau khổ khi phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thấy em trai mình sắp đi mấy người cảnh sát đó lôi đi, Lâm Ngọc Linh buộc phải lấy điện thoại trong túi xách ra, chuẩn bị bấm gọi cầu xin Chu Hoàng Anh tới giúp đỡ.

Mặc dù cô không muốn làm phiền tới anh, nhưng tình trạng trước mắt cũng không có nhiều thời gian để cô khách sáo với anh nữa.
Đúng lúc này, trong đại sảnh vang lên một giọng nói vô cùng nghiêm nghị.
*Buông cậu ấy ra”
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc quân phục chỉnh †ề, cả người thẳng tắp như cây tùng bước tới, khuôn mặt anh khôi ngô tuấn tú, con người toát ra một loại khí chất vô cùng cao ngạo.
Ngay khi mấy người cảnh sát ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, trong mắt họ đã nhanh chóng hiện lên sự kinh ngạc và phấn khích, sự hung hăng kiêu ngạo từ nấy tới giờ như bị ai đó dội một gáo nước lạnh làm tắt ngấm đi.
Có một người trong số đó nhanh tay Lâm Ngọc Huy ra rồi kính cẩn giơ tay lên chào theo kiểu quân đội: “Thưa ngài”
Những người vừa mới tới không ai khác chính là Chu Hoàng Anh và TTA.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó trái tim nóng hổi của cô cũng có thể bình tĩnh trở lại, giống như đã tìm được một người có đủ khả năng che chở cho cô.

Chu Hoàng Anh rảo bước tới bên cạnh Lâm Ngọc Linh, trong mắt anh giờ chỉ có duy nhất hình bóng cô.

Anh cúi xuống nhìn cô rồi ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”
Dường như phải một thế kỷ sau cô mới có thể kịp phản ứng lời anh nói, cảm giác như hiện tại cô không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ khiến trong chốc lát tâm trạng như dần sụp đổ.

Lâm Ngọc Linh cắn chặt môi dưới rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không ổn.


Em không ổn…”
Hiện tại cô cảm thấy bản thân mình đang không ổn chút nào.

Cô chỉ vào Lâm Ngọc Huy vẫn đang bị mấy người đó còng tay rồi nhìn Chu Hoàng Anh với đôi mắt long lanh như pha lê, có quá nhiều thứ cần nói khiến trong chốc lát cô bỗng quên mất mình phải nói gì với anh.
May mãn thay Chu Hoàng Anh đã hiểu ý cô, anh ôm Lâm Ngọc Linh vào ngực rồi dùng những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng trên gáy cô, an ủi người phụ nữ như an ủi một con mèo trong tay anh: “Đừng lo lắng về chuyện đó, em cứ nắm tay anh.

Anh đã tới rồi.

Để anh xử lý việc này thay em, được không? “
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi gật đầu.

Giọng nói của anh khiến cô có một cảm giác an tâm không thể diễn tả, dù mọi chuyện có ra sao đi chăng nữa, cô cũng sẽ lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện.
Chu Hoàng Anh không buông Lâm Ngọc Linh, trực tiếp quay ra nói chuyện với cảnh sát.
Lâm Ngọc Huy lúc này cũng đã đi chậm lại, nhìn hành động thân mật của Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh, cậu vội vàng thốt lên: “Ôi, anh rế! Em thật sự không hề cố ý, em là em trai của anh.

Anh hãy giúp em với.

Chu Hoàng Anh liếc nhìn cậu với một ánh mắt không chút nhiệt độ, anh chậm rãi lên tiếng: “Đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu”
“Anh rể, anh thật tốt bụng ..” Lâm Ngọc Huy nhìn Chu Hoàng Anh ngưỡng mộ.
Viên cảnh sát ở bên cùng với bà Trần đều đứng sững sờ ở đó khi nghe cách xưng hô của Lâm Ngọc Huy với Chu Hoàng Anh, trên mặt đều cùng một biểu cảm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh rể…
Cái chuyện quái quỷ gì vậy? Hai chị em nhà này không phải không quyền không thế sao? Sao bỗng ở đâu nhảy ra quan hệ dây mơ rễ má với thủ trưởng vậy?
“Mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng chưa?” Chu Hoàng Anh quay sang hỏi, phớt lờ cái nhìn sợ sệt của mấy viên cảnh sát Mấy viên cảnh sát trước mặt dù có nhiều tuổi hơn nhưng thân hình ai nấy đều run bần bật trước Chu Hoàng Anh, đến đội trưởng còn phải nể Chu Hoàng Anh tới ba phần, huống chỉ là mấy người nhỏ bé như anh ta.

Được nhìn thấy thủ trưởng Chu Hoàng Anh trước mặt bằng xương bằng thịt thôi cũng đã là một niềm hạnh phúc vô bờ bến rồi.
Anh ta cẩn thận cân nhắc lời nói rồi liếc nhìn sắc mặt Chu Hoàng Anh, nghiêm chỉnh đáp: “Thưa ngài, nạn nhân có vết thương trên mặt.

Lâm Ngọc Huy quả thật đã ra tay đánh người, hành động của cậu ta là vi phạm pháp luật, chúng tôi đang tiến hành đưa cậu ta về đồn để xử lý”
“Ồ?” Chu Hoàng Anh khit mũi một cách nặng nề, khẽ hãng giọng hỏi một câu: “Tôi đang hỏi về một số chứng cứ xác thực cơ”


Bình luận

Truyện đang đọc