ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chu Hoàng Anh đè thấp người xuống.
Ngón tay thon dài nâng cằm Lâm Ngọc Linh lên.
Môi của cô bị anh cướp đoạt, anh thưởng thức mùi gạo nếp và hương hoa còn lưu lại trong miệng cô, như bị say, cơ thể không ngừng đè xuống về phía cô.

Lâm Ngọc Linh không kịp đề phòng, lưng bị đè lên một thân cây.
Cô đang định cử động thì hai tay đã bị mười ngón tay của anh đan vào.

Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông không ngừng đưa lưỡi nhẹ nhàng nhảy múa cùng lưỡi của cô.
“Ưm” Cô khó chịu hừ ra một tiếng.

“Bà Chu, em rất mê người” Hôn xong, ánh mắt thâm thúy của Chu Hoàng Anh nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay to nắm chặt vòng eo thon của cô kéo vào.
lòng mình: “Nhưng mà bà Chu, em vừa ăn tỏi”
“Anh, anh thẳng rồi hung hăng đẩy anh ra.
Khóe môi chu Hoàng Anh cong lên, bây.
giờ sức lực của mèo con nhà anh ngày càng lớn, vậy mà có thể đẩy được anh ra, không tệ không tệ.

Qua mấy vòng huấn luyện nữa, chắc chẳn móng vuốt nhỏ của cô lại sắc bén hơn một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp anh.
Con mèo nào đó bị Chu Hoàng Anh nói xong, rất vui vẻ đi đến chỗ bán đèn hoa sen ở ven hồ, mua một cái đèn có thể nhét được một tờ giấy, viết một dòng “tên xấu xa Chu Hoàng Anh” lên tờ giấy rồi nhét vào tầng ngầm, sau đó thả đèn, nhìn nó bay đi.
Đến khi đèn đã bay càng ngày càng xa, Lâm Ngọc Linh mới cảm thấy hơi hối hận.
Trong đèn hoa đẹp như thế mà cô chỉ viết một câu hờn dỗi, sao cô cứ cảm thấy mình hơi ngu sỉ nhỉ?
Ở phía xa, Chu Hoàng Anh yên lặng ngắm cô, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại.

Anh xụ mặt theo thói quen, tuy trông có vẻ nghiêm túc, nhưng sự cưng chiều đối với cô lại giấu khá tốt, không để lộ ra mặt.
Lâm Ngọc Linh Thấy hoa đăng xa dần, Lâm Ngọc Linh định mua thêm một cái để viết tiếp thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Cô mở ra xem, Tạ Miên?
Lâm Ngọc Linh nhíu mày lại, không bắt máy.

Sau khi đối phương lưu luyến không †a gọi đến ba cuộc, lại chuyển sang nhản tin.
Lâm Ngọc Linh tùy tiện liếc qua, ý đại khái là cô ta muốn gặp cô và Chu Hoàng Anh, chỉ cần gặp một lần là đủ.


Nhưng Chu Hoàng Anh kéo cô ta vào danh sách đen, nên cô ta đành phải nhờ cô.
Thật hài hước.
Chẳng lẽ cô không thể kéo cô ta vào danh sách đen sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Linh vẫn quyết định cho Chu Hoàng Anh xem trước.

Cô quay.
lại bên cạnh anh rồi đưa điện thoại đến.
Người đàn ông đang dựa vào thân cây hóng mát, lông mi rủ xuống.

Mi anh vừa dài vừa cong khiến phụ nữ như Lâm Ngọc Linh cũng phải ghen tị.

Anh mở mắt ra, nhìn xuống điện thoại di động trên tay cô.

Đến khi nhìn thấy hai chữ Tạ Miên, lông mày anh tuấn không khỏi nhíu lại một chỗ.
“Không gặp.”
“Em cũng nghĩ là vậy” Lâm Ngọc Linh đang định xóa tin nhắn đi thì lại vô tình mở sang tin nhắn thứ hai.
Một bức ảnh được phóng đại từ từ, là mẹ của cô đang trong bệnh viện.


Lâm Ngọc Linh lập tức trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn người trong bức ảnh, sắc mặt tái nhợt đứng im tại chỗ, quên cả cử động.
Chu Hoàng Anh thấy dáng vẻ cô như gặp.
phải quỷ, lại liếc qua: “Nếu em lo lắng thì đi gặp cô ta một lần, bệnh viện đã có cấp dưới của anh, vấn đề cũng không lớn.
“Đi gặp cô ta đi, không biết cô ta muốn làm gì, lỡ đâu cô ta làm mẹ em tổn thương, em sẽ day dứt cả đời mất” Lâm Ngọc Linh thở dài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Cũng không biết tại sao cô ta muốn tìm chúng ta”
“Quảng trường Ngô Duyệt là sản nghiệp.
của nhà họ Tạ”
Thì ra là thế.
Lần trước là Tạ Miên tự làm cho giá cổ phiếu sụt giảm, nên có lẽ muốn tăng trở lại cũng rất dễ dàng.

Lần này… sợ là cô ta đã hết cách nên mới đành phải tìm Chu Hoàng Anh hỗ trợ.
Nhưng cho dù cô ta tìm Chu Hoàng Anh thì có ích lợi gì? Chẳng bằng tìm Lý Diễm Linh còn nhanh hơn.
Lâm Ngọc Linh nghĩ mãi vẫn không giải thích được, tay gửi địa chỉ của một quán cà phê, hẹn năm giờ tối mai gặp.
“Sao hẹn muộn thế?”
“Ban ngày chúng ta còn phải đến quân khu xem tài liệu sao? Em đã lập kế hoạch thì hẹn giờ này là hợp rồi”


Bình luận

Truyện đang đọc