ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bên ngoài trời lạnh.

Không nghĩ ra vấn đề, đơn giản sẽ không nghĩ nữa.

Tiêu Thành Đạt cùng Lục Vương đi vào bên trong, tiến vào tầng hầm ngầm.

Thẳng đến giờ phút này.

Xe của Chu Hoàng Anh dừng cách nhà Tiêu Thành Đạt không xa, mới bắt đầu khởi động.

“Đám người vừa rồi là ai?”

“Mạc Vinh Thành”
“Hả? Bọn họ tới tìm thầy để làm gì?
Không phải là muốn nhắm vào anh chứ?”
Lâm Ngọc Linh có chút lo lắng.

Nếu như thầy và Chu Hoàng Anh trở mặt, khẳng định cô không biết nên đứng về phía bên nào mới tốt, một người là thây chỉ dạy cho cô, một người là người cô yêu trong lòng… Buồn rầu.

Chu Hoàng Anh nghe vậy, anh khẽ cong môi lắc đầu nói: “Không, anh ta đang giúp anh tránh khỏi phiền phức”
“Ý của anh là, thầy giả vờ hợp tác với Mạc Vinh Thành? Giúp anh kéo dài thời gian?”
“Em đúng là không ngốc chút nào, nhưng tính cách đa nghỉ của Mạc Vinh Thành, nhất định hắn ta sẽ không để Tiêu Thành Đạt làm việc thay hắn, đoán không chừng là vì chuyện khá: Ân oán của bọn họ Lâm Ngọc Linh một chút cũng không hiểu, cũng muốn làm rõ, đành phải ra tay ở chỗ Tiêu Thành Đạt, bắt đầu tìm hiểu một chút về chuyện của Mạc Vinh Thành.

Thấy cô đang loay hoay, Chu Hoàng Anh nghiêng đầu liếc nhìn một cái: “Đây là cái gì?”
Lâm Ngọc Linh lên tiếng, đem tác dụng cùng với lai lịch “Huyết tri giảo” nói với Chu Hoàng Anh.

Khó trách.

Tiêu Thành Đạt lại nói ra hai chữ ‘mất mát này, anh ta chính là đã đưa thứ gì đó cho Lâm Ngọc Linh, cũng coi như tới anh †a rồi? Chu Hoàng Anh nghĩ, nhìn ánh mắt Lâm Ngọc Linh ngày càng trở nên mềm mại hơn.

Tuy rằng anh không thích mang cô làm giao dịch.

Nhưng.

Phải biết rằng Khi một người đáng giá nhất cũng là lúc người đó bị lợi dụng, bị bán đứng.


Nếu một người ngay cả giá trị giao dịch đều không có, thì mới thực sự vô giá trị, bây giờ, cô vợ bé nhỏ của anh có thể trở thành phần cốt lõi của những điều này, điều này đủ để chứng minh rằng cô đang trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.

“Tại sao anh lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn em?” Lâm Ngọc Linh có chút không tự nhiên gãi gãi tai.

“Móng vuốt của em ngày càng sắc bén, anh rất vui”
Thực sự coi cô như một con thú nhỏ?
Lâm Ngọc Linh có chút không vui, bĩu môi ra vẻ tức giận.

Khi xe gặp đèn đỏ từ từ dừng lại, Chu Hoàng Anh đưa tay ra gõ nhẹ vào mũi cô: “Hờn dỗi cái gì?”
“Em không phải thú cưng của anh, không có móng vuốt, em là người, là con người!”
“Được” Chuyện gì anh cũng đều chiều theo ý cô.

Thấy Chu Hoàng Anh có thể dễ nói chuyện, Lâm Ngọc Linh cảm thấy mình là người càn quấy không nói đạo lý liền nghiêng người qua… Đặt một nụ hôn lên mắt anh, sau đó dùng móng tay của mình để lại dấu vết trên cánh tay anh.

Rất khẽ cũng không dùng nhiều sức.

“Thú cưng thì là thú cưng đi, móng vuốt cũng được, anh vui là tốt rồi” Cô ngược lại liền chiều theo anh.

Nếu không phải lúc này đã chuyển sang đèn xanh, Chu Hoàng Anh rất muốn trêu chọc cô một chút, cái miệng nhỏ khiến anh vừa yêu vừa hận.

Khi hai người trở về biệt thự, đã hơn tám giờ.

TTA đang ngồi trên ghế sô pha, không có việc gì liền nhắn tin với Hà Thanh Nhàn, nghe thấy tiếng động cơ, lập tức ngoái đầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên.


“Bọn họ đã trở lại, tôi đi hỏi một chút.


Sau khi nói như vậy với Hà Thanh Nhàn liền chạy ra đón hai người họ.

Lâm Ngọc Linh có vẻ rất mệt, cô ngủ gật trên ghế phụ được Chu Hoàng Anh ôm xuống xe.

“Đại cal” Trân Tuấn Anh hạ giọng, nhưng không thể kiềm chế được sự kích động của mình.

“Như thế nào?”
“Em với Hà Thanh Nhàn đã tìm được một chỗ thích hợp để du lịch, anh xem hôm nay rất mát mẻ, chúng ta cùng đi thì thế nào?”
Du lịch?
Cũng không tệ, thừa dịp ngày nghỉ đưa cô ra ngoài vui chơi, đoán không chừng cô sẽ rất thích.

Không ngờ, sau khi Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy, nghe nói chuyện này, cô là người đầu tiên phản đối đề nghị này.

Hơn nữa bộ dạng đối với TTA chính là muốn ăn tươi nuốt sống.




Bình luận

Truyện đang đọc