ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Ngọc Linh xem đoạn video của “Lục phu nhân”, mơ hồ có chút buồn ngủ, nghiêng đầu rồi cứ thế ôm mình ngủ trên ghế.

Giọng nam liên tục phát ra trong tai nghe khiến cô chìm vào giấc ngủ, Lâm Ngọc Linh cong cong khóe môi.
Cô ấy rất thích giọng nói của người này.
Nó không tính là hay, nhưng rất đặc biệt, mang theo cảm giác chữa lành, đôi khi rõ ràng, đôi khi lại từ tính, mang theo chút trầm đục, đó là một thanh âm rất thực.
Két…
Khi kim chỉ đồng hồ chỉ đến 11 giờ, cánh cửa được đẩy ra.
Một giọng nói lớn bao trùm lấy cô, cánh tay thon dài buông xuống bế cô lên.

“Ưm?” Lâm Ngọc Linh nửa tỉnh nửa mê, khó chịu nhúc nhích.
Người đàn ông không quan tâm mà bế thẳng cô lên giường.
Lâm Ngọc Linh từng nói với Chu Hoàng Anh, dáng vẻ khi ngủ của cô đặc biệt không có nề nếp, luôn thích động đậy.

Sau này, khi ngủ với anh, cô đã thay đổi rất nhiều, dù sao cũng có một người ôm lấy mình nên cô cũng ít dám động đậy linh tinh.
Hôm nay, sau khi Chu Hoàng Anh đặt cô lên giường xong liền đi tắm, lúc quay lại thì đã thấy chăn ở bên dưới, người cũng lăn xuống đất luôn.
Anh đành phải bế cô lên và giam cô vào cánh tay của mình.
Lâm Ngọc Linh dựa vào vòng tay của anh, cảm nhận được hơi ấm thì ngừng di chuyển, nhắm mắt lại, thở đều đều và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chu Hoàng Anh nhìn mặt cô một lúc lâu rồi cúi xuống hôn lên trán cô.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt bên cạnh anh rung lên.
Anh thả lỏng tay cầm nó lên.
Vẫn là Tiêu Thành Đạt.
*Đã giải quyết xong, ngày mai xem kịch đi”
“Một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã?”
“Không vui đâu”
Chu Hoàng Anh cong khóe miệng: “Học trò của anh ngủ rồi.”
“Khoe ân ái hả?”

“Ừm, anh có thể nghĩ như vậy”
“Tôi muốn chặn anh”
Chu Hoàng Anh bật cười như một thiếu niên nghiện internet, tuy anh đã nhỏ giọng, nhưng cũng đủ để đánh thức cô gái bên cạnh, cô dụi mắt, ngây người nhìn anh, lại thấy anh cười như ánh mặt trời rực rỡ, đang nhìn điện thoại lấp lóa phát sáng trong lòng bàn tay.
Có gì mà cười vui quá vậy?
Lâm Ngọc Linh ghé đầu sang nhìn, thấy ba chữ “Tiêu Thành Đạt”, cô lập tức nổi cáu: “Này, anh bảo em tránh xa anh ấy ra, mà bản thân lại cười vui vẻ thế, sao em lại cảm thấy các anh chính là kiểu phúc hắc công và kiều ngạo thụ ở trong mấy truyện đam mỹ nhỉ!”
“Truyện gì cơ?” Chu Hoàng Anh không hiểu .
May mà anh không hiểu.
Nếu không, anh mà biết cô nói rằng anh có cái gì đó với người đàn ông khác, sợ là sẽ bị treo lên đánh mông mất.

Chỉ nghĩ đến cảnh tưởng đó thôi, Lâm Ngọc Linh đã thấy rùng mình, lúng túng cười: “Không, em chỉ nói bừa thôi.

Khụ khụ, buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây”
“Giải thích đi, nếu không, anh sẽ tra google.”
“Ấy..” Mặt Lâm Ngọc Linh trông như khóc tang: “Ý của em là anh cùng sư phụ có mờ ám, anh không cho em tới gần anh ấy là bởi vì anh yêu anh ấy”
???
Mặt thủ trưởng Chu, đen xì.
Cô biết răng chuyện này sẽ xảy ra, trong lòng bay ra hàng nghìn câu “Đừng đánh em”, giống như mấy quả bom được gửi đến cô bởi mấy con cá nhỏ kia vậy, dày đặc, hết cái này đến cái khác.
“Ngày nào cũng bày trò” Ai mà biết anh lại đưa ra một câu trả lời như vậy.

Lâm Ngọc Linh thở phào nhẹ nhốm, nhưng đồng thời trong lòng lại thấp thỏm: “Theo thái độ thường ngày của anh, kiểu gì cũng phải bắt nạt em một chút, hôm nay nói chuyện tốt như vậy, còn nói là không phải vì sư phụ em sao?”
Tất nhiên không phải vì Tiêu Thành Đạt.
Mà là..
Chu Hoàng Anh cụp mắt xuống, nhìn vào cánh tay cô.
Vì anh về muộn vài tiếng, khiến cô buồn bực, thế nên mới muốn để cô nghỉ ngơi cho tốt.
“Chu phu nhân, em nên đi ngủ rồi”
“Này..”
“Anh thích phụ nữ”
Ôi trời.
Đây không phải là ý cô muốn nói.
Rõ ràng là cô muốn hỏi anh, rằng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa anh và sư phụ, kết quả lại lái sang việc này, Lâm Ngọc Linh lật người, đè lên Chu Hoàng Anh, chống cảm và nhìn vào mắt anh.
Bàn chân nhỏ di chuyển lên, làm như thể không có gì mà chạm vào chỗ nào đó trên người anh.
Chu Hoàng Anh: “2”
Ánh mắt của anh giống như một người béo đã không ăn xương sườn sau ba tháng bị bỏ đói vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc