ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đứng phía sau Mạc Vinh Thành, một người giống như vệ sĩ của anh ta lên tiếng.
Chu Hoàng Anh liếc anh một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Trên người cô ấy vẫn còn thương tích.

Lần này còn xảy ra chuyện gì nữa, anh cứ nói đi.”
“Thủ phạm chính ở quảng trường Ngô Duyệt sẽ được giao cho tôi xét xử.

Anh có thể cho phép người của mình tham gia, nhưng tôi phải tự mình xét xử.’ Mạc Vinh Thành cũng rất sảng khoái vào thời điểm quan trọng.

Anh ta nói đơn giản, không hề vòng vo.
Nếu người dưới kia là người của anh ta…
Vậy thì anh ta cũng sẽ thấy nóng vội như Chu Hoàng Anh mà thôi.
“Được” Chu Hoàng Anh chỉ muốn sớm đến chỗ Lâm Ngọc Linh, anh liền đồng ý ngay.

“Người của tôi có thể không đi, nhưng sau đó anh phải cho tôi một lời giải thích.

Chúng tôi và Thành phố Hồ Chí Minh chưa bao giờ là thân thiện.

Hy vọng hợp tác lần này sẽ là đôi bên cùng có lợi.

Vậy tôi xin đi trước.


Chu Hoàng Anh đang lo lắng, đâu còn vẻ trầm tĩnh, lạnh lùng thường ngày.
Rõ ràng là một người bạn trai vội vàng.
Trong nháy mắt, đã không còn thấy bóng dáng ai nữa Mạc Vinh Thành cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Trà này là trà ngon, tiếc là trà đã nguội.

Thuận Long, cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi chỉ là một người thô thiển, điều này tôi không hiểu” Anh ta đáp lại sau lưng Mạc Vinh Thành, “Nhưng thật sự kỳ lạ khi Chu Hoàng Anh lần này lại tốt như vậy.

Chẳng lẽ người phụ nữ bên dưới kia lại quan trọng với anh ta như vậy? Rất khó để anh có thể gặp anh ta trước đây.

Lần này trao đổi điều kiện rất phóng khoáng, hơn nữa còn muốn hợp tác với chúng ta.


Ha ha.
Mạc Vinh Thành cười khẽ.
Bàn tay với những ngón tay rõ ràng của anh ta hơi buông thõng xuống.

Anh ta đặt tách trà trở lại bàn rồi thu toàn bộ cánh tay vào chiếc áo khoác khoác hờ trên vai.

Những cánh tay áo trống trải bay theo gió, và anh ta đưa mắt về phía người vẫn đang chiến đấu với Trần Thịnh.
Là vì Lâm Ngọc Linh.
Vụ việc ở quảng trường Ngô Duyệt có liên quan đến Lâm Ngọc Linh.


Nếu Chu Hoàng Anh xử án thì chắc chắn sẽ lộ ra tin tức.

Nhưng nếu do Mạc Vinh Thành xét xử thì chỉ cần báo cáo cho Chu Hoàng Anh để giảm thiểu khả năng rò rỉ.
Từ chỉ tiết nhỏ này cũng đủ cho thấy Chu Hoàng Anh rất coi trọng chuyện này.

Cộng với sự lo lắng của anh ta, xem ra bọn họ quả thật đã kết hôn.
“Tình yêu không thích hợp để có chỗ đứng trên chính trường.

Nhưng ở quân khu thì khác.

Người phụ nữ của anh ta thật xinh đẹp, dũng mãnh.

Điều này làm tăng thêm màu sắc cho anh ta ở một mức độ nào đó.”
Mạc Vinh Thành bật dậy.

“Thuận Long, đi thôi.


“Vâng”
Mạc Vinh Thành rời tòa nhà cao tầng và đi trên chiếc xe SUV chống đạn màu xanh lục quân đội đến nhà tù nơi giam giữ viên thanh tra kiêm người sản xuất ma túy và người điều tra.
Anh ta không đi vào ngay mà vẫy tay ra hiệu.
Người lính canh ngục đi tới: “Xin chào thủ trưởng Mạc Vinh Thành!”
“Gọi cho Du Nguyệt”
“Rõ!”
Sau khi người đó rời đi, Mạc Vinh Thành buông hai tay trong chiếc áo gió lớn, nghịch chiếc khóa kim loại trước bụng.
Anh ta thích nhất là thẩm vấn người khác.
Anh ta càng thích thẩm vấn những người đã làm tổn thương người nhà của họ.
Khi làm những việc này không cần tốn sức mà chỉ cần gây sức ép.


Như thế rất tốt “Thuận Long, phái người phong tỏa nơi này”
“Rõ”
Hôm nay trời khá xanh.
Lâm Ngọc Linh và Trần Thịnh giao đấu một lúc mà vẫn chưa phân biệt được thắng thua.
Quyền cước của hai người đều như gió.
Nhưng nhìn thấy Lâm Ngọc Linh kiên định lui về phía sau, không ít người đổ mồ hôi lạnh cho cô.

Nhưng ít người biết cô đang bị thương.
Đúng lúc này, có một người đi tới.
Anh đá thẳng vào ngực Trần Thịnh, trong khi ôm Lâm Ngọc Linh vào lòng bãng một tay.

Anh hất áo khoác sang một bên và khoác lên người cô.
“Trên người có thương tích còn đi đánh nhau? Bà Chu, em coi những lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?” Lời nói của Chu Hoàng Anh tròn vành rõ chữ, mọi người ở đó đều có thể nghe thấy.
Anh đang thực sự rất tức giận.
Khuôn mặt anh u ám, lông mày và đôi mắt của anh dường như ẩn chứa một cơn bão dữ dội.
Lâm Ngọc Linh không ngờ Chu Hoàng Anh sẽ xuất hiện đột ngột như vậy.

Cô lo lắng cúi đầu xuống, trông vừa đáng yêu vừa đáng giận, không nói một lời.
Chu Hoàng Anh miễn cưỡng giữ lại thể diện cho Lâm Ngọc Linh trước mặt mọi người.

Nhưng anh cũng vươn tay bẹo má cô trước khi chuyển sự chú ý của anh sang Trần Thịnh.


Bình luận

Truyện đang đọc