ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lục Vương chớp chớp mắt.

Trong lòng nảy ra một ý nghĩ to gan.

Anh ta đứng thẳng trong nước, nghịch ngợm bơi tới bên Tiêu Thành Đạt cùng Lâm Ngọc Linh: “Cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu thích đứa nhóc này không? Tuy rằng tôi thừa nhận cô ấy thực sự rất.


“Câm miệng”
“Chuyện khác tôi câm miệng ngay nhưng việc này không câm được, cậu muốn chống lại Chu Hoàng Anh thì đừng mong lăn lộn ở trong nước được!”
“Vậy thì đi”
Ánh mắt Lục Vương trợn tròn, không thể tin nói: “Cậu đã quên cậu về nước để báo thù àvvvKhông là cậu phải tìm được người năm đó thiếu chút nữa hại cậu đi đời nhà ma, sau đó tra tấn gã ta à?”
Tiêu Thành Đạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau đớn của Lâm Ngọc Linh, hơi rũ mắt: “Không quan trọng”

“Báo thù đều không quan trọng? Cậu còn nói cậu không thích cô ấy? Cậu điên rồi!”
Người đàn ông trầm mặc.

Lục Vương không khỏi cũng chuyển tâm mắt lên mặt Lâm Ngọc Linh, hai mắt cô nhắm nghiềt chân mày nhíu chặt vào, môi thỉnh thoảng hơi mở, huơ tay múa chân giống như muốn nắm lấy cái gì đó.

Cô ấy đang năm mơ àvvv Trong mơ là đau khổvvv Nhìn cô hít mũi, dáng vẻ tê tâm phế liệt muốn giữ lại thứ gì đó trong mộng, trong lòng Lục ‘Vương cũng không chịu nổi, chuyển tầm mắt sang bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị: “Tiên Thành Đạt, cô nhóc này ở cùng một chỗ với Chu Hoàng Anh không kết quả, cậu muốn dẫn cô ấy đi thì làm sớm đi”
“Ừ” Anh ta trả “Tôi đã bảo người báo tin cho Mạc Vinh Thành, không đến một ngày anh ta sẽ phải qua “Đã biết.

Cũng không trách Tiêu Thành Đạt lo lẳng cho.

Lâm Ngọc Linh như vậy, lúc đó hai người đứng ở cùng mái nhà chiến khu số ba, lúc huấn luyện cho.

Lâm Ngọc Linh, trong mắt của Tiêu Thành Đạt đã lóe ra một ít tia sáng khác thường rồi.

Giống như ánh mắt thấy đồng loại vậy.

Giống như nhìn thấy một người yếu đuối và bị người khác bắt nạt, nhưng vẫn cố gắng để đạt được cấp độ cao hơn và bảo vệ những người xung quanh.

Sau khi ngây người hơn chục phút, Lục Vương nghĩ không khí nơi này áp lực thấp khiến anh ta có chút không nổi, dứt khoát bò ra khỏi bể rồi đi về phòng ngủ của mình.

Nửa tiếng sau.

Trên mặt Lâm Ngọc Linh đã có huyết sắc, thân thể cũng không còn lạnh lẽo như trước đó nữa.

Tiêu Thành Đạt liếc nhìn đồng hồ rồi ôm cô ra khỏi bể.


“Người đâu” Anh ta đi thang máy về tầng năm, mặt không đổi sắc lên tiếng “Tiên sinh” Người giúp việc vội vã tiến lên.

“Tìm ba người thay đồ cho cô ấy, trước đó tôi bảo mấy người chuẩn bị phòng, làm xong chưa?”
“Đều đã chuẩn bị xong”
“Đưa cô ấy… Bỏ đi, sau khi thay xong mang cô ấy đến phòng tôi”
“Vâng”
“Động tác nhẹ một chút” Tiêu Thành Đạt giao người trong ngực cho người giúp việc.

Nhìn bóng lưng đi về phía phòng ngủ Người giúp việc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều có chút suy đoán, thế nhưng ai cũng không dám mở miệng trước.

Cùng lúc đó, ở quân khu.

Trong phòng làm việc của Chu Hoàng Anh.

‘Vũ Hồng Hoàng cùng ba sĩ quan áp giải một cô gái dừng trước bàn làm việc của anh “Phần giấy tờ này, là ai đưa cho cô!” Vũ Hồng Hoàng lạnh giọng quát lớn.

“Không, tôi không thể nói! Tôi mà nói tiểu thư sẽ đánh chết tôi!” Cô gái kia che mặt mình chết cũng không chịu để cho người khác nhìn ra dáng vẻ của cô ta.

“Giật ra”
Chu Hoàng Anh ngồi ở trên ghế sa lon, giống như quân vương phát ra mệnh lệnh.

“Vâng”
Lực lượng của bốn sĩ quan thì người bình thường đều không chống lại nổi.


Cô gái kia nhanh chóng thua cuộc.

Ánh mắt của Chu Hoàng Anh rơi lên mặt cô †a, phát ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ.

Anh trầm ổn, lạnh lùng, mang theo một loại lệ khí tùy thời sẽ bạo phát.

Mặc dù là Vũ Hồng Hoàng đi theo anh, vào giờ phút này, cũng không dám tự phỏng đoán tâm Tình của anh, chỉ dám cúi thấp đầu, chờ anh ra lệnh lần nữa.

“Lâm Ngọc Linh ở chỗ nào?”
Một lúc lâu sau.

Rốt cuộc Chu Hoàng Anh lại mở miệng lần nữa.

Anh đứng lên.

Đi đến trước mặt.

Julie.

‘Tôi chỉ cho cô một cơ hội, là được khiêng ra, hay là đi ra ngoài, cô tự lựa chọn”


Bình luận

Truyện đang đọc