ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bà năm lấy tay của Lâm Ngọc Huy, không ngừng khen ngợi: “Con trai ngoan, con trai ngoan của mẹ”
“Bác gái, Ngọc Linh, Ngọc Huy, con đã đặt phòng bao ở nhà hàng trước mặt, bây giờ cũng trưa rồi, chúng ta qua đó ăn bữa cơm, nhân tiện cũng chúc mừng luôn nhỉ” Chu Hoàng Anh bước lên, khéo léo ngỏ lời.

“Được” Vì sự chu đáo của anh mà bà Kiều tán dương không dứt: “Hoàng Anh, may nhờ có con, mặc dù không biết con và con trai mẹ đã nói với nhau những gì, nhưng nếu như không có con thì con trai mẹ chắc sẽ không thay đổi được như bây giờ đâu”
“Bác gái, bác đừng nói những lời khách sáo như vậy” Chu Hoàng Anh nhỏ giọng phủ định.

Bà Kiều cười nhẹ nắm lấy tay anh, nhắc nhở nói: “Còn gọi là ‘bác gái’ sao? Chẳng phải con đã đăng ký kết hôn với Ngọc Linh của mẹ rồi sao?”
Chung Hoàng Anh hiểu ý của bà, khóe miệng cong lên mỉm cười vui vẻ rồi lại liếc nhìn Lâm Ngọc Linh một cái, nhìn thấy cô không có ý phản đối, vậy thì việc xưng hô này anh cũng hoàn toàn vui vẻ mà thuận theo: “Mẹ”

*ØiI” Bà Kiều cũng vui vẻ trả lời: “Có một người có rể ưu tú như thế này, vậy là sau mẹ có thể khoe khoang một chút với mấy bạn già trong đội múa quảng trường rồi”
Bốn con người vui vẻ rạng ngời đi theo về phía phòng ăn Ăn cơm xong, bởi vì sức khỏe của bà Kiều không thể ở bên ngoài quá lâu nên Chung Hoàng Anh liền cho TTA đưa bà trở về.

Tiếp đó thì Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh, Lâm Ngọc Huy cũng theo sau mà rời khỏi nhà hàng.

Lúc nấy hiếm khi có cơ hội cả nhà ngồi lại với nhau ăn bữa cơm, khung cảnh này làm cho Lâm Ngọc Linh bồi hồi nhớ lại ký ức ngày xưa, cô cảm động nhìn Chu Hoàng Anh: “Hôm nay em rất vui, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em”
*Người trong một nhà cả, không cần khách sáo” Chu Hoàng Anh trầm giọng nói.

Lâm Ngọc Linh ngậm chặt đôi môi mỏng, cuối cùng cũng không nói gì nữa, bởi vì cô biết cô nợ Chu Hoàng Anh không phải chỉ cần một hai câu nói là có thế đủ để báo đáp anh.

Nhưng mà may mắn là cô vẫn còn thời gian cả đời này.

“Không sớm nữa rồi, em và em trai về trước nghỉ ngơi, anh cũng tranh thủ nghỉ sớm đi nhé”
Lâm Ngọc Linh nói rồi chuẩn bị rời đi.

Chu Hoàng Anh đưa cách tay dài ra giữ cô lại: “Đi đâu chứ?”

*Đương nhiên là gọi xe về nhà rồi!”
“Để anh tiễn em, hơn nữa thì nhà của em phải đi theo hướng này, không phải hướng bên kia!” Chu Hoàng Anh đưa ngón tay chỉ về hướng ngược lại với Lâm Ngọc Linh.

Lâm Ngọc Linh cẩn thận nhìn lại một cái, rồi phủ nhận nói: “Không phải! Chung cư em và bạn thân rõ ràng là theo hướng này cơ mà, con đường này em đi biết bao nhiêu lần rồi, không sai được đâu!”
Chu Hoàng Anh vươn ra ôm cô vào lòng, để cô dựa sát vào người anh, tiếp đó anh dùng âm thanh từ tính, dịu dàng nói với cô: “Sai rồi, anh nói là nhà của chúng ta”
“Á?”
Lâm Ngọc Linh vội vã ngẩng đầu lên, đây chẳng phải là sống chung sao?
Cô định thần lại, ngại ngùng lắc tay anh: “Không… không được đâu!”
Chu Hoàng Anh dường như đã sớm dự liệu được cô sẽ phản kháng, cánh tay dùng thêm một chút lực trực tiếp bế xốc cô lên, dường như không tốn chút sức lực nào, anh còn có thể dễ dàng mở cửa xe ra.

Thế giới như xoay chuyển một vòng, phút chốc Lâm Ngọc Linh đã bị ôm vào xe.

“Chu Hoàng Anh, anh… anh để em xuống!”
Cô đang chuẩn bị đẩy cửa bước ra thì Chu Hoàng Anh liền nhấn nút khóa cửa lại, bên trong xe anh lại phức tạp như vậy, Lâm Ngọc Linh căn bản không biết cái nào là nút mở.

Lâm Ngọc Huy đứng ngẩn ngơ một bên nhìn theo rồi cậu lại chỉ vào bản thân hỏi: “Anh rể, còn em… thì sao? Lần trước không phải anh nói đợi chị em xuất viện sẽ để em đến tìm anh sao?”
“Cậu cũng lên luôn đi”

Chu Hoàng Anh một bên dặn dò, một bên ngồi vào vị trí lái xe.

Lâm Ngọc Huy nhún mày vui vẻ, đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa xe bước vào.

Mười lắm phút sau…
Xe của bọn họ dừng trước một tòa biệt thự hào hoa sang trọng, nhìn khung cảnh trước mặt, Lâm Ngọc Linh hoàn toàn không cảm thấy có chút gì xa lạ.

Lúc cô quen biết với Chung Hoàng Anh, cô liền bị anh đưa đến đây rồi.

*Xuống xe” Chu Hoàng Anh mở khóa dây đai an toàn rồi nói: “Hành lý của cậu sau này anh sẽ cho người chuyển qua, trong biệt thự có nhiều phòng lắm, cậu cứ tự chọn phòng nào mà cậu thích là được.




Bình luận

Truyện đang đọc