ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Sáng sớm hôm sau Lâm Ngọc Linh ngáp một cái rời giường, Chu Hoàng Anh đã không còn ở đây.
“Chú quản gia, buổi sáng tốt lành! Hoàng Anh đi đâu rồi chú?” Cô xuống lầu chào hỏi với quản gia
“Dạ cậu chủ vừa tiếp điện thoại xong đã ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò tôi hai ngày tới phải nghe theo lời của phu nhân”
Chắc là lại có nhiệm vụ mới đi.
Sợ là anh thấy cô còn đang ngủ cho nên mới không muốn đánh thức cô dậy.

Cô vừa nghĩ đến đây, nhẹ nhàng cong môi lên cười: “Chuyện này cũng không có cách nào khác, hôm nay và ngày mai tôi còn có việc muốn đi ra ngoài.

Chú quản gia à, nhờ chú giúp tôi giữ bí mật chuyện này nhé!”

“Việc này…” Trên mặt quản gia có vẻ khó xử.
“Nếu không được thì để tôi nói với Hoàng Anh vậy, để cho chú phải biên soạn một câu chuyện ngay cả tôi cũng thấy sợ”
Cô nói xong lập tức làm mặt quỷ với ông ta.
Quản gia nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nếu để cho đại cậu chủ biết được ông †a trong lúc vô tình đã đem chuyện của tiểu cậu chủ kể cho Chu phu nhân nghe, đoán chừng bản thân ông ta nếu không phải đi đời nhà ma thì cũng là bán thân bất toại đi, loại chuyện như thế này tốt nhất vẫn là không nên xen vào.
“Vậy thì cái đó… phu nhân có thể nói cho tôi biết cô muốn đi đâu hay không?”
“Chuyện này cũng không có gì, tôi có hẹn đến nhà cổ Tri Hạ gặp một người bạn, hôm nay dự định sẽ đi đến đó.”
“Và phương tiện đi lại thì sao?”
“Tôi sẽ bắt xe đi”
Cô nhìn lướt qua thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của quản gia, lập tức xách cái túi nhỏ của mình lên, cầm điện thoại trên tay nhanh chóng bước ra cửa… Bây giờ cô đương nhiên có năng lực tự bảo vệ cho bản thân, cho dù có người muốn hại cô thì cô cũng có thể tự mình xử lý ổn thoả mọi chuyện, căn bản không cần thêm người nào khác đến bảo vệ.
Nói không chừng một ít vệ sĩ ở trong nghề còn đánh không lại cô đó.
Cô rất nhanh đã đi ra đường lớn, đưa tay vẫy gọi xe.

Vận khí hôm nay của cô có vẻ không tệ, chưa được vài phút đã có một chiếc xe chạy đến.

Lâm Ngọc Linh ngồi vào ghế sau, nói địa chỉ cho tài xế xong lập tức đeo tai nghe vào, bật nhạc lên.
Cô dựa vào ghế ngồi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh vật hai bên đường lần lượt thay đổi.
Môi khẽ nhếch lên cao hơn một chút.

Không bao lâu thì xe dừng lại.
“Tổng cộng là 94.500 đồng”
“Cám ơn anh” Lâm Ngọc Linh đưa tiền xong, mở cửa xe bước xuống.
Cô tới nhà cổ Tri Hạ này sớm hơn lịch hẹn một ngày, hơn nữa ở nơi này cũng không có cập nhật xu hướng thời đại internet, rõ ràng không thể dùng điện thoại hoặc mạng internet để đặt hẹn mà chỉ có thể tự mình đi tới đây một chuyến.

Đã vậy tiền đặt cọc ở nơi này còn cao đến mức không hợp lẽ thường.
Cô nghĩ nếu như là cô thì tuyệt đối sẽ không tới nơi này dùng cơm, khóe miệng cô giật giật, có chút đau lòng… tiền của cô nha!
“Xin hỏi quý khách là đến đặt hẹn trước hay là tới đây dùng cơm?” Trong sảnh trước vang lên một giọng nói.
Lâm Ngọc Linh lập tức tỉnh táo lại: “Tôi tới đây là để đặt lịch hẹn trước, trưa ngày mai mới đến dùng bữa, nhưng mà phải đợi đến lúc bạn của tôi đến mới thanh toán, anh ấy trông như thế này, làm phiền cô đem hóa đơn tính cho anh ấy”
Lễ tân lập tức ghi chép lại yêu cầu của cô: “Quý khách đi hai người phải không ạ?”
“Đúng vậy”
*Tổng cộng là hai triệu tám trăm ngàn, nếu như ngày mai quý khách ăn không hết, tiên thừa sẽ được hoàn lại cho quý khách.”
Haiz…, dù như thế nào cũng vẫn đòi hai triệu tám trăm cơ đấy… Lâm Ngọc Linh mở túi ra, lấy tiền đưa cho lễ tân, lúc đưa qua còn cẩn thận phủi bụi dính bên trên tờ tiền.
Đúng lúc này, một vị khách đang dùng cơm ở bên trong đột nhiên hét lên: “Wao! Cô chính là Gia Bảo có phải không?”
Gia Bảo gì cơ?
À, hình như đó chính là cô.

Lâm Ngọc.

Linh giật mình một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua quang cảnh phía sau.

Bên trong là mấy chàng trai trẻ tuổi, nhìn sơ qua cũng không chênh lệch với cô là bao, cô miễn cưỡng bảo trì nụ cười trên mặt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trong vòng 100m bắt đầu chạy nước rút.
A…Á…A…A… A..l Về sau cô có phải nên đeo khẩu trang mới bước ra cửa hay không đây?
Còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra đã bị người khác bắt gặp bộ dạng đáng xấu hổ của cô rồi, vừa rồi hình như bọn họ không nhìn thấy cô ngoáy mũi đâu nhỉ? Cũng không có thấy cô gãi ót luôn đúng không? Không phải chứ! Hôm nay cô cũng không có mặc cái gì không thích hợp mà!
Trong đầu cô nhanh chóng quét qua một lượt: “Xong rồi, xong rồi! Xong hết rồi! Bao nhiêu mưa đạn cô hứng hết! Cô cảm giác được hình tượng bản thân ở trong lòng fans hâm mộ đã không còn hoàn hảo như trước nữa.
Trong lúc cô đang vô cùng uể oải…
Một bàn tay từ phía trên rơi xuống, chạm nhẹ vào cái trán của cô.

Sóng lưng Lâm Ngọc Linh lập tức cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại, vừa nhìn hai mắt lập tức trợn cả lên, không thể tin nhìn về người ở phía sau.

Móng vuốt nhỏ của cô kéo bàn tay của người kia xuống, nuốt nước miếng.
Những vấn đề ban nấy lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu cô.
Hình như hôm nay cô cũng không có mặc quần áo gì không thích hợp có phải hay không?


Bình luận

Truyện đang đọc