ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Cô còn mười bốn giây”
Tạ Miên trực tiếp lấy trong túi xách ra một bì thư đã được chuẩn bị từ trước đưa cho Chu Hoàng Anh: “Đây này, anh cứ xem đi, đây là do một người phóng viên chụp được”
Chu Hoàng Anh không trả lời, mở túi tài liệu ra, từ trong đó anh lấy ra một xấp hình Song khi anh thấy được những tấm hình đó, anh như vừa dạo trong trời băng đất tuyết một lượt vậy, cả người anh toát ra vẻ tàn bạo.

Sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Tổng cộng có năm tấm hình, mỗi tấm đều là ảnh chụp chung thân mật của Lâm Ngọc Linh và Chung Thành, nắm tay có, kề vai thân mật cũng có.

Thật ra thì chỉ nhìn những tấm hình này thôi thì cũng chẳng nói lên được điều gì, có thể là do tên phóng viên này cố ý lén chụp ở góc độ mập mờ, hơn nữa lại là buổi tối, chỉ hai người đó đi dạo trong khu hoang vắng.


Điều này không khỏi làm người khác nghi ngờ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Chu hoàng Anh, đôi môi đỏ mọng của Tạ Miên mỉm cười, đây chính là quả quả mà cô ta muốn!
Cô hơi thở ra nói: “Tên phóng viên này vốn muốn dùng những tấm hình này của Lâm Ngọc Linh xong đó liên hệ với anh muốn làm chuyện gì đó, cho dù là vì nguyên nhân gì thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.

May là em có một người bạn cũng làm phóng viên nên em đã gọi cho anh ta mua lại hết mấy tấm hình này”
“Anh Hoàng Anh, anh nhất định phải bình tĩnh, em nghĩ chắc là Lâm Ngọc Linh có nỗi khổ riêng, có lẽ chẳng qua bọn họ chỉ đơn giản đi ra ngoài làm chuyện gì đó, cũng không có phức tạp như mình nghĩ đâu nhỉ?” Tạ Miên khoác tay lên vải của Chu Hoàng Anh an ủi.

Vốn dĩ là chẳng có gì nhưng mà tự nhiên Tạ Miên giải thích như vậy làm cho Lâm Ngọc Linh và Chung Thành giống như đang vụng trộm vậy.

Chu Hoàng Anh hời hợt tránh đi sự tiếp xúc của Tạ Miên: “Bao tiền? Tôi mua lại những tấm hình này”
Không thấy được cơn nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng.

Ngoại trừ vẻ mặt anh hơi khó coi một chút thì thậm chí anh còn không nhíu mày.

Nỗi buồn của người đàn ông này che giấu vô cùng kĩ lưỡng, cho dù Tạ Miên quan sát như thế nào thì anh cũng dùng một lớp mặt nạ ngăn cách, che đậy lại.

Điều này làm cho Tạ Miên không biết được bây giờ anh có thái độ như thế nào với Lâm Ngọc Linh.

Cô không cam lòng cần môi: ‘Anh Hoàng Anh, anh khách sao quá, chẳng qua em chỉ đơn giản là muốn giúp anh thôi, không có ý nhận tiền của anh đâu…”

Nói được một nửa, Chu hoàng Anh đã móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.

Sau đó anh đặt tấm thẻ vào tay Tạ Miên.

“Trong này có hơn mười tỷ, nếu như không đủ thì nói với tôi!” Đôi mắt Chu Hoàng Anh nhìn chăm vào mặt Tạ Miên.

Mỗi lần thấy anh nhìn Lâm Ngọc Linh cô cũng sẽ hâm mộ với cả ghen tị, tưởng tượng.

răng liệu Chu Hoàng Anh nhìn mình sẽ như thế nào.

Hôm nay cũng đã thành hiện thực, nhưng lại khác xa so với tưởng tượng.

Lạnh lùng, không có chút âu yếm, dịu dàng nào.

“Cô Miên này, tôi không hy vọng sau khi cô ôm tiền rồi vẫn giữ mấy thứ đó lại, còn có điều này tôi muốn cô nhớ rố ràng, hôm nay chúng †a chưa từng gặp nhau.

Nói xong anh xách túi hồ sơ đi ra khỏi thư phòng.

Ngay lúc cánh cửa đóng lại, Tạ Miên không thể tự kiểm soát đôi chân mình lảo đảo ngã về phía sau, trong mắt tràn ngập khó tin.


Sao lại như vậy?
Không phải là cô ta sẽ nhìn thấy Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh xa cách nhau sao? Sao cuối cùng người đau lòng lại chính là cô ta chứ?
Gương mặt đẹp đế của Tạ Miên dần dần tràn đầy oán hận.

Đáng ghét! Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!
Đêm nay Lâm Ngọc Linh và Chung Thành đến trụ sở bí mật, theo sau còn có Đại Thành và Tiểu Mai đang học tập kiến thức phát thanh.

Không thể không nói, kĩ thuật của bọn họ thực sự là rất chuyên nghiệp, cách dạy cũng.

không cứng nhắc giống như thầy cô trên trường, vô cùng thoải mái, làm cho mọi người cảm thấy mình theo bọn họ chơi trò chơi, nhưng thực chất lại đang học rất nhiều kiến thức.

Trong một thời gian ngắn, Lâm Ngọc Linh rõ ràng cảm thấy trình độ mình tăng lên không ít.

Cô vô cùng phấn khởi học hành, hơn nữa cô cũng cảm thấy rất hợp nhau khi ở cùng với mấy người Chung Thành nên cũng quên mất thời gian.




Bình luận

Truyện đang đọc