ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Tuy trong lòng Lâm Ngọc Linh lo cho.

Ngọc Huy, nhưng cô không dám tùy tiện hỏi gì, sợ anh sẽ giận cậu, nhưng ngẫu nhiên nghe nói trên người cậu chỉ có vết thương do cọ xát chứ không có gì đáng ngại, thì cô cũng yên tâm rồi.

Tóm lại trong khoảng thời gian nằm viện, Lâm Ngọc Linh không hề nhàm chán như trong tưởng tượng.

Một tuần sau, cô đã khôi phục hoàn toàn, cuối cùng Chu Hoàng Anh cũng thả cô ra khỏi bệnh viện.


Biết được tính tình không chịu ngồi yên của cô, sáng sớm ra Chu Hoàng Anh và Trân Tuấn Anh liền qua đón cô, khiến Lâm Ngọc.

Linh không ngờ được là bọn họ lại còn dẫn theo một người mà cô không ngờ tới được…
Mẹ Kiều!
Đương nhiên có được sự điều trị Vip tốt hơn, bệnh tình của mẹ Kiều cũng hồi phục được không ít, khí sảc cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Trước kia ngay cả bước ra khỏi phòng cũng là một chuyện không dám tưởng tượng, nhưng bây giờ lại có thể ngồi xe Chu Hoàng Anh đến bệnh viện xa như vậy để thăm con gái rồi “Mẹ!” Lâm Ngọc Linh kinh ngạc, hưng phấn kêu lên.

Mẹ Kiều cũng mau chóng bước lên nắm lấy tay cô, tỉ mỉ xem xét một phen, bà đau lòng oán trách: “Con nhóc này, sao chuyện lớn như: nằm viện mà cũng không nói cho mẹ? Nếu không phải hôm nay thăng bé Hoàng Anh đến tìm mẹ thì con còn định giấu mẹ đến bao giờ?”
Ánh mắt Lâm Ngọc Linh phức tạp mà nhìn Chu Hoàng Anh, Chu Hoàng Anh giữ nụ cười ôn hòa trên môi bước lên trước nói: “Bác gái, Linh chỉ là bị xe tông trúng một chút, vết thương nhỏ thôi, đã hồi phục hết rồi, bác không cần lo nữa”
Nghe được lời này, môi Lâm Ngọc Linh lộ ra một nụ cười cảm kích Trình độ tinh tế của Chu Hoàng Anh đã vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Nếu hôm nay để mẹ Kiều biết được nguyên nhân chân chính khiến cô năm viện là suýt nữa bị cưỡng bức thì e là bà sẽ trực tiếp sụp đổ mất, May mà anh đã che giấu chuyện này.


“Ôi, Hoàng Anh à, mấy ngày nay thật may có con ở bệnh viện chăm sóc cho con Linh nhà bác” Mẹ Kiều cảm kích kéo Chu Hoàng Anh nói.

“Bác gái khách khí rồi, Linh là vợ con, đây là điều con vốn nên làm” Chu Hoàng Anh nói cực kỳ tự nhiên, cảnh tượng chung sống với mẹ Kiều không hề có chút không hòa hợp nào.

Mẹ Kiều càng nhìn Chu Hoàng Anh liền càng thích, cuối cùng cười nói: “Bác có một đứa con trai khốn kiếp, rất nhiều lần oán trách ông trời bất công với nhà họ Lâm các bác, nhưng bây giờ xem ra con bé ngốc này của nhà bác cũng coi như có phúc đấy”
Mẹ Kiều kéo tay Lâm Ngọc Linh bỏ vào lòng bàn tay Chu Hoàng Anh, nhìn cảnh tượng hài hòa đó, bà suýt nữa liền rơi lệ: “Sau này bác liền giao con gái cho con rồi, như vậy bác cũng yên tâm”
“Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt” Chu Hoàng Anh nghiêm túc trả lời Lâm Ngọc Linh thấy Chu Hoàng Anh cười ngốc nghếch, cô cũng xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Chính ngay lúc này, đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng két, chỉ thấy cảnh cửa kia chầm chậm di chuyển hở ra phân nửa.

Ngoài cửa có người?
Lâm Ngọc Linh tò mò nhăn mày, cô duỗi tay kéo cửa.


Quả nhiên bên ngoài có một người đang núp, cửa bị cô kéo, thân thể người nọ mất thăng bằng, trực tiếp ngã về phía trước.

Lâm Ngọc Linh đã sớm đoán được loại tình huống này nên lập tức nhanh chóng né ra Chỉ nghe ‘bịch một tiếng, người ở bên ngoài trực tiếp tông thẳng vào cái bàn bên trong phòng, đau đến mực cậu không ngừng hô lên: “Ôi ui a, té chết em rồi!”
Sao giọng nói này nghe quen tai quá vậy?
Lâm Ngọc Linh nghiêng đầu nhìn về phía người đó, sau đó cô liền kinh ngạc kêu lên “Huy?
Nghe vậy mẹ Kiều cũng sực tỉnh lại, bà cũng đồng dạng hướng về phía Lâm Ngọc Huy, sau đó, bà khiếp sợ tới mức nói không nên lời: “Con…con rốt cuộc có phải con của mẹ không?”
Cũng khó trách mẹ Kiều nhận không ra, bởi vì trước kia Lâm Ngọc Huy không bao giờ mặc đồng phục trường, cho dù mua cho cậu m ít đồ có vẻ bảo thủ, thì cậu cũng sẽ cắt ra vài cái lỗ trên đó, đầu tóc nhuộm thành năm sáu màu, cả người đều mang cảm giác cực kỳ ngược đời.

Nhưng Lâm Ngọc Huy của bây giờ lại khiến người khác phải kinh ngạc, cậu mặc đồng phục trường cực kỳ đúng tiêu chuẩn, tóc bị cắt thành đầu đinh, những thứ trang sức lố bịch như hoa tai cũng bị tháo xuống, còn mặc bộ đồng phục trường mà trước kia chỉ thấy thôi cậu cũng đã chán ghét.




Bình luận

Truyện đang đọc