Nghe anh ta nói vậy, Lâm Ngọc Linh lúc này mới hiểu ra, vội vàng xua tay: “Không, không! Thật ra tớ không làm được gì cả: “Lâm Ngọc Linh, cám ơn cậu!”
Cô còn chưa kịp nói xong, trong phòng ngủ đột nhiên cùng nhau vang lên một thanh âm rất lớn.
Các bạn học đứng thành một hàng, ai nấy đều vô cùng chỉnh tề và nghiêm túc hô to, trong mắt không có gì khác ngoài sự tôn trọng!
Những lời của Lâm Ngọc Linh cuối cùng bị mắc lại trong cổ họng, khéo mắt của cô bắt đầu rơm rớm.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức bọn họ không để ý đến rất nhiều tiểu tiết, rất nhiều ấm áp thế nên trong mấy ngày qua mỗi người đều đã thay đối.
“Các cậu đừng làm thế này, chúng ta là một tập thể, chúng ta nên cùng nhau tiến lên phía trước!” Lâm Ngọc Linh trong lòng cảm động đến mức rối tung rối mù.
“Không, bây giờ chúng ta là người một nhài” Không ngờ người nói câu này lại là Minh Châu, cô ta bước đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh áy náy cúi đầu: “Lâm Ngọc Linh, thật là có lỗi với cậu, trước đó tớ không nên nhắm vào cậu như thế, tớ xin lỗi cậu.
Trước kia tớ không biết, không hiểu được cậu là một cô gái có tình tình tốt như vậy, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.
”
Lâm Ngọc Linh nở ra một nụ cười rất tươi, chủ động nắm lấy tay cô ta: “Không sao cả, thật ra tớ cũng không trách cậu”
“Thật không? Lâm Ngọc Linh! Cậu thực sự quá tốt!” Minh Châu vui mừng lộ cười, choàng tay qua cổ Lâm Ngọc Linh và ôm cô thật chặt.
Hình ảnh vô cùng hòa thuận vui vẻ, trong số đó Lâm Ngọc Linh là người có cảm xúc sâu sắc nhất, kể từ sau vụ scandal giữa cô với Vũ Hồng Hoàng xảy ra, cô liền bị các bạn cùng lớp xa lánh, cô nhớ rằng trước kia cô còn hy vọng có thể chứng minh bản thân mình với họ để cô có thể một lần nữa cùng họ hòa hợp lại.
Và bây giờ, cô cuối cùng đã làm được.
Lâm Ngọc Linh tiện tay sờ lên bụng một chút, phát hiện ra quần áo trên người đã khô, rõ ràng là có người đã thay cái bộ mới cho cô.
Cô tò mò mở miệng hỏi họ: “Có chuyện gì xảy ra với quần áo của tớ.
”
“Là huấn luyện viên Hồng Hoàng đã thay đồ cho cậu!” Nam sinh đầu trọc cảm kích trả lời: “Trước đó khi trở về lại ký túc xá, bạn cùng phòng của cậu không có ở đó, mà đúng lúc đó cậu cần phải thay quần áo, chúng tớ đều là con trai, nên huấn luyện viên Hồng Hoàng đã tự mình làm”
Một nam sinh khác cũng được huấn luyện trong ngày mưa với họ, nhẹ giọng thở dài nói “Thực ra, tớ cảm thấy huấn luyện viên Hồng Hoàng cũng không quá lạnh lùng, tàn ác như vẻ bề ngoài của cô ta đâu.
Sau khi hoàn thành huấn luyện, cô ta còn đặc biệt căn dặn cho nhà bếp nấu canh gừng cho chúng ta uống.
.
”
“Này, này! Sao các cậu lại dễ dàng mềm lòng như thế hả? Các cậu lúc đó đều bị hành hạ dầm mưa cho thành ra bộ dạng như vậy, thế mà chỉ cần có một chút điểm tâm mọi người đã nghĩ như vậy! Lâm Ngọc Linh là con gái, cho dù không được đối xử đặt biệt đi nữa, cũng không thể để cô ấy nghỉ nhẹ trong lúc huấn luyện chứ đúng không? Dù sao đi nữa tớ vẫn không chấp nhận cô ta!
“Minh Châu lòng đầy căm phẫn nói “Thực tế, tớ rất biết ơn sự huấn luyện của huấn luyện viên Hồng Hoàng !”
Lâm Ngọc Linh đáp lại bằng một nụ cười.
Minh Châu kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, cô ta đưa tay sờ trán Lâm Ngọc Linh, nghi ngờ hỏi: “Câu không sao chứ? Dầm mưa lâu quá nên cậu hồ đồ rồi phải không?”
“Không phải thế” Lâm Ngọc Linh không biết phải làm sao tháo tay cô ta xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, từng chữ một nói ra sự thật: “Trải qua chèn ép tuy rãng rất đau khổ nhưng cũng bởi vì có nó cậu mới có thể tiến bộ.
Mặc dù quá trình huấn luyện của huấn luyện viên Hồng Hoàng thực sự rất tàn khốc, nhưng mỗi người chúng ta cũng đã trưởng thành.
Nếu không có nó, chúng ta cũng sẽ không tiến sát lại với nhau như vậy phải không?”
Nghe Lâm Ngọc Linh nói, tất cả mọi người chìm trong suy nghĩ.
Lâm Ngọc Linh khẽ mỉm cười, cô không nói gì thêm, vì cô cũng chỉ có thể nói đến đây, dù có thần thông quản đại đến đâu cũng không thể chỉ phối suy nghĩ của mọi người, hơn nữa vẫn phải để mọi người tự lý giải.
Dù sao thì cô cũng sẽ không oán trách Vũ Hồng Hoàng ngược lại, trải qua đợt huấn luyện trong mưa gió này, cô lại tràn đầy sức chiến đấu, Buổi tối, họ thực sự đã có một giấc ngủ rất ngon.
Nửa đêm, Lâm Ngọc Linh đã mặc quân phục định là sẽ lao ra ngoài ngay lúc âm thanh triệu tập khẩn cấp vang lên, nhưng nó lại trì trệ không vang lên.