ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chu Hoàng Anh gật đầu.
“Tôi muốn dạy dỗ học trò, không có thời gian.”
Vừa nghe đến bốn chữ “Dạy dỗ học trò” này, Tạ Miên mừng rỡ khôn xiết.

Cô ta nghĩ rằng công lao của mình cuối cùng cũng được đền đáp, sốt ruột muốn đi qua chỗ Tiêu Thành Đạt.
“Học trò, lại đây.”
Vốn dĩ Lâm Ngọc Linh định chạy qua đó nhưng Chu Hoàng Anh lại đang giữ chặt tay cô.


Đừng nói là muốn đi qua đó, cô cảm thấy ngay cả cử động thân mình có khi cũng phải trải qua sự đồng ý của người bên cạnh mới được.
Nhưng Tạ Miên ở bên này lại hoàn toàn không nghĩ rằng Tiêu Thành Đạt gọi Lâm Ngọc Linh, còn tưởng rằng đang gọi mình, cho nên cô ta dùng sức giấy dụa kịch liệt hơn: “Các người không nghe thấy huấn luyện viên Thành Đạt đang gọi tôi qua bên đó sao!”
Tiêu Thành Đạt nghe được câu nói này của cô ta, cuối cùng cũng dời tâm mắt nhìn về phía đó.

Bên trong ánh mắt của anh ta hiện lên sự khinh thường sâu sắc nhưng Tạ Miên lại không nhìn ra ý nghĩa của ánh mắt đó, cô ta chỉ nói: “Huấn luyện viên Thành Đạt, hiện tại anh là cơ hội duy nhất của tôi, nhà họ Tạ chúng tôi…”
“Một nhà họ Tạ nho nhỏ không đủ tư cách để tôi tốn sức quan tam.” Tiêu Thành Đạt đánh gãy lời nói của cô ta, sau đấy nhìn về phía Chu Hoàng Anh: “Anh không trả học trò cho tôi, lẽ nào muốn đánh nhau một trận sao?”
Học trò của Tiêu Thành Đạt… Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ là Lâm Ngọc Linh sao! Tạ Miên vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Ngọc Linh đang được một người đội mũ, đeo kính râm bảo vệ.

Dáng vẻ được bảo vệ chu đáo đó khiến cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao chuyện tốt gì cũng đều bị cô chiếm hết vậy!
Hết người này lại đến người khác, rốt cuộc thì cô đã cho mấy người đàn ông này ăn bùa mê thuốc lú gì cơ chứ!
“Rất vui lòng đón tiếp anh.’ Chu Hoàng Anh buông tay của Lâm Ngọc Linh ra.
Anh giơ lên ngón trỏ với nụ cười nhàn nhạt trên môi, giống như đang khiêu khích đối phương Để đạt được thiện cảm từ Tiêu Thành Đạt, đồng thời cũng để tiết kiệm thời gian, Tạ Miên cắn răng nói một câu: “Anh là người nào mà cũng dám nói lời khiêu chiến ở chỗ này? Anh có biết anh ấy là ai không? Anh ấy là Nano đó!”
Lâm Ngọc Linh suýt chút nữa bật cười ra tiếng khi nghe thấy lời nới này của Tạ Miên.
Cô gần như có cảm giác rằng trên đầu mình mọc ra hai cái sừng quỷ nhỏ, trên mông cũng mọc ra một cái đuôi quỷ nhỏ, bên tay xuất hiện cái đinh ba màu đen tiêu biểu của ác quỷ.


Không hiểu sao trong lòng đột nhiên tràn đầy vui sướng, vô cùng sảng khoái.
Chắc hẳn dù có nằm mơ cô ta cũng không thể nghĩ rằng người thoạt nhìn trông giống như một ngôi sao nổi tiếng trước mắt cô ta lại là anh Hoàng Anh mà trước kia cô ta luôn mồm gọi nhỉ.
“Tôi là ai sao?” Chu Hoàng Anh cố ý đè thấp giọng nói, khiến người khác khó nghe ra giọng nói ban đầu của mình: “Chẳng lẽ cô Miên không biết tôi là ai sao?”
“Một con chó, con mèo ở đâu ra mà tôi cũng phải biết mặt sao?” Tạ Miên không cho là đúng.
“Thật vậy sao?” Người đàn ông cong khóe môi.
Con người ấy à Chia thành ba loại ngốc.
Loại đầu tiên là ngốc nghếch kiểu hồn nhiên.

Trong lòng không hề nghĩ đến việc bắt nạt người khác, ngơ ngác hương như vậy ngược lại còn có vận may tốt.

Ví dụ như con mèo hoang nhỏ anh nuôi ở nhà, thường xuyên có người sưởi ấm, nhìn cô có nanh vuốt sắc bén vậy thôi nhưng lại luôn trong tình trạng hồn treo ngược càng cây, dễ dàng khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Loại thứ hai là chỉ số thông minh không đủ cao.

Mặc dù có hơi suy tính lợi ích nhưng sẽ không làm ra mấy chuyện phiền phức hoặc là ưa thích diễn trò trước mặt mọi người, thuộc loại người không tốt cũng không xấu.

Có lẽ người này có không ít bạn bè nhưng chắc chắn sẽ không có người nào cực kỳ thích loại người này, cũng không có người nào vô cùng muốn đẩy loại người này vào chỗ chết.

Loại cuối cùng là chỉ số thông minh thấp một cách rõ rệt.

Tuy vậy nhưng loại người này lại tự cảm thấy rằng bản thân mình đang nắm giữ toàn bộ thế giới trong tay.

Loại người này có việc hay không có việc để làm đều thích đi gây sự, không có đầu óc nhưng lại không mang theo đôi mắt và lỗ tai, vênh váo tự đắc cảm thấy bản thân rất lợi hại Tạ Miên hừ lạnh: “Một ngôi sao nhỏ bé thì có gì đặc biệt mà kiêu ngạo!”
“Đừng nói lời vô nghĩa với cô ta.” Tiêu Thành Đạt mở miệng: “Nghe nói gần đây anh bị thương trong một nhiệm vụ, còn đánh được không?”
“Chỉ là mấy vết thương nhỏ không đáng nhắc đến.”
“Nó là đạn tên lửa đấy.”
Đạn tên lửa là sao? Lại còn bị thương nữa sao? Lâm Ngọc Linh có hơi bối rối, nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Chu Hoàng Anh: “Anh không sao chứ? Sao anh không nói cho em biết là anh bị thương?”
Chu Hoàng Anh đang định trả lời, Tạ Miên ở đẳng kia lại lạnh lùng chen miệng: “Lâm Ngọc Linh, trước kia cô hết lân này đến lần khác nói cô yêu anh Hoàng Anh, bây giờ chỉ mới được có mấy vài ngày mà cô đã yêu thương nhung nhớ người đàn ông khác rồi sao?”
Phụt.
Lúc này Lâm Ngọc Linh thật sự không thể nhịn cười được nữa, bất đắc dĩ chui vào trong lòng của Chu Hoàng Anh, cố gắng che giấu nụ cười của mình.


Bình luận

Truyện đang đọc