ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Sau khi Chu Hoàng Anh lái xe rời đi, vốn định đi về hướng quân khu.
Nhưng còn chưa đi được nửa đường, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Anh liếc mắt nhìn thoáng qua tên người gọi, sau đó vẻ mặt không vui nghe máy: “A lô?”
“Cậu về ngay cho tôi, lập tức, bây gị ngay!” Giọng của ông cụ Thanh vang lên bên tai anh.
“Cháu còn có chuyện phải làm”
“Mặc kệ cậu có bao nhiêu chuyện gấp, bây giờ về nhà ngay cho tôi, nếu muộn một phút thì cậu đừng mơ gặp lại Lâm Ngọc Linh!”
Thật ta Chu Hoàng Anh đã quen giọng điệu như ra lệnh này của người nhà từ lâu, nhưng vừa nhắc đến Lâm Ngọc Linh, ánh mắt anh lập tức chuyển sang lạnh lẽo, ‘vâng” một tiếng qua loa rồi lập tức cúp máy.

Quay tay lái, xe đổi phương hướng.
Hoạt động do đài phát thanh tổ chức rất ít khi chỉ đơn thuần là dạo chơi ở ngoại thành, bình thường đều là đưa nhau đi tham quan một vài kiến trúc có ý nghĩa.

Loại hoạt động này rất có ý nghĩa đào tạo, nhưng đồng thời cũng cực kỳ nhàm chán.
Sau khi đi dạo vài vòng, Lâm Ngọc Linh tìm cớ rời khỏi tập thể, đi lung tung khắp nơi mà không có mục đích.
Sau khi ra khỏi nhà bảo tàng, có một vườn hoa cực lớn bị bóng cây bao phủ.

Cô rất thích hơi thở rừng rậm này, hít vào một hơi thật sâu, danh hai tay ra.
Đi thẳng đến một ngã rẽ, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở đó.
Bóng lưng kia… trông rất quen mắt.
Nhưng cũng không hẳn quen thuộc như vậy, hình như ở trong ấn tượng của cô, người này không dám mặc quần áo như thế.
Lâm Ngọc Linh tò mò nhìn lại, vẫn không thể nhìn rõ hết dáng vẻ của đối phương.

Sau một hồi cô dáo dác nhìn ngó, mở “huyết tri giảo ra, thông qua một cái ‘flycam’ mà thầy cho gần đây, điều khiển một chiếc máy bay không người lái.
Cái máy bay không người lái này bay chậm rất im lặng, có rất ít người có thể phát hiện ra nó.

Không lâu sau, máy bay dừng ở trên đầu người kia.
Đây, đây là Trịnh Thành Nam?
Lâm Ngọc Linh trợn mắt há hốc miệng nhìn hình ảnh trong màn hình.

Cái người mặc quần áo bóng chày, cà lơ phất phơ này nào giống Trịnh Thành Nam luôn luôn đứng đản kia? Cô điều khiển máy bay không người lái nhìn kỹ lại một chút, sau khi xác định gương mặt kia thật sự là của Trịnh Thành Nam, suýt chút nữa thì cô mắc sai lầm khi điều khiển máy bay không người lái.
Sao Trịnh Thành Nam lại xuất hiện ở đây?
Khi cô còn chưa nghĩ thông suốt vấn đề này, lại có một người đột nhiên xuất hiện Người này xách một bao tải rất lớn đi đến trước mặt Trịnh Thành Nam, đốt một điếu thuốc đưa cho anh ta.

Con ngươi Lâm Ngọc: Linh nháy mắt phóng to ra, đồng thời cũng phóng to hình ảnh Thuốc mà người kia đưa cho Trịnh Thành Nam có buộc một cái kim tiêm sắc nhọn, đây không phải thuốc bình thường.

Loại mỏ nhọn này thường được dùng để hút ma túy hoặc là hàng bị cấm Sao có thể?
Anh ta là cánh tay đắc lực của Chu Hoàng Anh mà, sao lại cầm đầu làm chuyện vi phạm pháp luật này?
Lâm Ngọc Linh ép mình phải tỉnh táo, ổn định tinh thần.

Cô run rẩy dùng máy bay.
không người lái chụp một bức ảnh chuyển vào “huyết tri giảo” của mình, sau đó lại phát sang điện thoại.


Cô… bây giờ cô phải về nhà ngay, cô muốn nói chuyện này cho Chu Hoàng Anh biết.
“Đang làm gì đấy?”
Lâm Ngọc Linh vừa mới đứng dậy đã bị người phía sau làm cho giật mình.
Cô u oán quay đầu lại: “Thầy, suýt chút nữa là anh dọa chết tôi rồi”
“Người kia là Trịnh Thành Nam à?” Thị lực của Tiêu Thành Đạt rất tốt, vừa liếc mắt mộ cái đã nhìn thấy hai người đang hút thuốc: “Là hàng cấm, xem ra Chu Hoàng Anh phiền to rồi”
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Trịnh Thành Nam vẫn luôn là cánh tay đắc lực của anh ấy…” Lâm Ngọc Linh cắn môi lẩm bẩm “Đi nói cho anh ta biết đi”
“Tôi đi ngay thưa thầy, ngày mai tôi sẽ đến đài phát thanh để tập huấn, tôi đã chuyển phát sóng trực tiếp thành ban đêm rồi, bái bai.”
Cô cực kỳ có chủ kiến ném công việc của mình lại, để lại một mình Lưu Thành Đạt lộn xộn trong gió Đột nhiên hẳn cảm thất đã trưởng thành từ lúc nào rồi Sao lại… có chủ kiến như thế?
Còn dám quy hoạch hành trình cho hẳn?
Thú vị lắm.


Bình luận

Truyện đang đọc