ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng không dám từ chối nên chỉ biết nghe theo lời anh đút cháo cho anh, nhiều lần môi và lưỡi của anh cố tình chạm vào đầu ngón tay của cô, trêu chọc cô khiến cô đỏ hết cả mặt.

Nói tóm lại, lần đút cho anh ăn này Lâm Ngọc Linh giống như đang đánh một trận chiến, toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Bất trí bất giác món cháo tôm trứng đã thấy đáy, nhưng Chu Hoàng Anh vẫn chưa ăn đủ, nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, xưa nay anh không phải là một kẻ háu ăn, nhưng mà được cô gái nhỏ này đút cho ăn, anh liền cảm thấy món ăn đặc biệt ngon.

Nhìn thấy Chu Hoàng Anh còn muốn ăn nữa, Lâm Ngọc Linh lật túi ni lông ra cau mày nói: “Cháo này hết rồi, hay là anh ăn món khác nhé.

“Không cần đâu” Chu Hoàng Anh lấy khăn giấy trong xe ra, chậm rãi lau miệng: “Anh đã ăn no rồi”

“Mới ăn một bát cháo đã no rồi?” Lâm Ngọc Linh không thể tin được hỏi, theo lý thuyết thì quân nhân vận động khá nhiều nên lượng thức ăn nạp vào cũng phải nhiều mới đúng.

Ánh mắt Chu Hoàng Anh vô cùng phức tạp ngắm nhìn cô, môi mỏng thốt lên bốn chữ: “Sắc đẹp thay cơm”
Lâm Ngọc Linh: Trần Anh Tuất : “E hèm!” Sao trước đây anh †a không nhận ra đại ca của mình là một cao thủ trêu gái đây?
Thật may mắn bây giờ đại ca đã được Lâm Ngọc Linh thu phục rồi, nếu không đại ca chỉ cần tùy tiện nói vài câu ở quân khu thì với sự quyến rũ của anh, Trần Anh Tuấn anh sẽ không có chỗ đứng trong lòng cô gái.

Vào ngày này, Chu Hoàng Anh đã mang đến cho cô rất nhiều sự ấm áp, Lâm Ngọc Linh vô cùng cảm động nâng mắt lên nhìn Chu Hoàng Anh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”
“Sau này đừng để anh nghe thấy hai chữ này” Chu Hoàng Anh không vừa ý cau mày.

“Nhưng ngoài hai chữ này, em thực sự không biết phải nói gì”
“Vậy thì không cần nói nữa, chỉ cần dùng hành động thực tế để trả ơn là được…”
“Chẹp!”
Chu Hoàng Anh chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên mũi đã ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, cô gái nhỏ bên cạnh anh nhấc người lên rồi đặt lên má anh một nụ hôn.

Chu Hoàng Anh ngơ ngác tựa như không nghĩ đến Lâm Ngọc Linh sẽ lớn gan như vậy.

Thật ra ngay cả bản thân Lâm Ngọc Linh cũng choáng váng, vừa rồi cô hôn Chu Hoàng Anh cũng chỉ là sự kích động nhất thời mà thôi, trong đầu cô chỉ nghĩ là muốn trả cho anh một ít thù lao nên đã quên rất nhiều.

chuyện, ngay cả Trần Anh Tuấn đang ngồi bên cạnh quan sát cô cũng đã tự động bỏ qua.


“Em không biết hành động thực tế này đã đủ chưa.

.

” Lâm Ngọc Linh xấu hổ nói, đầu cúi xuống thấp.

Hầu kết của Chu Hoàng Anh nặng nề lăn lộn một hồi, anh phải đấu tranh rất nhiều để cố nén ý muốn ấn Lâm Ngọc Linh xuống.

“Không đủ”
Anh không chút do dự phun ra hai chữ này.

“Hả?” Lâm Ngọc Linh vẻ mặt đau khổ, không ngờ rằng cô đã bị anh trực tiếp từ chối, mọi chuyện mà cô dùng tấm lòng để làm vừa rồi đều uổng công vô ích sao?
“Em quá coi thường anh rồi.

Hành động thực tế mà anh nói không chỉ đơn giản là một nụ hôn như thế này đâu” Trong giọng nói bình tĩnh của Chu Hoàng Anh mang theo một chút ý kiềm chế, anh nắm lấy lòng bàn tay Lâm Ngọc Linh, giọng đặc biệt dịu dàng: “Khi nào em sẽ chuyển khỏi căn hộ của bạn mình để sống với anh?”
“Anh có ý gì?” Hiện tại cô vẫn sống trong căn hộ mà cô đã thuê chung với Hà Thanh Nhàn.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâm Ngọc Linh, ngay cả Chu Hoàng Anh cũng không đành lòng lừa dối cô, anh lạnh lùng nói: “Bà Anh, chồng bà không có ý định sống riêng với bà”
“Ừm.


.

” Lâm Ngọc Linh hiểu ra, cô xấu hổ cúi đầu xuống.

Chuyện này có nghĩ là Chu Hoàng An muốn ở chung với cô.

Sau khi chung sống, cô sẽ hoàn toàn thuộc về Chu Hoàng Anh, mặc dù lần đầu tiên cô đã trao nó cho anh, nhưng đó là sau khi bị đánh thuốc mê.

Trong trạng thái tỉnh táo, cô vẫn không thể nào hòa nhập vào cuộc sống của Chu Hoàng Anh một cách gấp gáp được.

“Chuyện đó… em có thể từ chối không?”
Lâm Ngọc Linh ngập ngừng thăm dò cảm xúc của Chu Hoàng Anh, nhỏ giọng hỏi.




Bình luận

Truyện đang đọc