ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Đúng vậy, trước kia chúng tớ luôn nghĩ cách nhằm vào cậu, đó là bởi vì chúng tớ không đủ hiểu biết về cậu, bây giờ có các bạn cùng lớp, bất kỳ ai cũng không thể ức hiếp cậu!”
“Lâm Ngọc Linh, cậu có biết không? Lần này chuyện cậu ở quân khu giành được giải quán quân đã được lan truyền khắp trường, bây giờ đó chính là thông tin tích cực về cậu, chúng tớ thực sự cảm thấy rất tự hào về cậu!”
Lời khen ngợi của họ khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cô đưa tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình một chút: “Thực ra tớ căn bản không giỏi như mọi người nghĩ đâu, còn rất nhiều điểm tớ cũng chưa làm tốt”
“Lâm Ngọc Linh, em thực sự đã rất xuất sắc rồi”
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng Chung Thành, giống như dòng nước suối nhẹ nhàng khoan khoái chảy trong núi.

Thời gian dài như vậy, anh ta đối xử với Lâm Ngọc Linh vẫn dịu dàng như trước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.


Lâm Ngọc Linh nhìn anh ta một cái thật sâu: “Cảm ơn”
“Đừng khách sáo như vậy” Chung Thành khẽ cười rồi vẻ mặt anh ta ngẩn ra, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, anh ta vừa định mở.

miệng, thì đột nhiên không biết khi nào Hà Thanh Nhàn cùng với một số bạn trong lớp cùng nhau gọi: “Lâm Ngọc Linh, cậu với đàn anh Chung Thành còn đứng ngây ra đó làm.

gì? Mau lại đây cùng nhau khiêu vũ Chung Thành lặng lẽ rút lại những gì vừa nói, mỉm cười nói với Lâm Ngọc Linh: “Em qua đó chơi đi, anh đợi em ở bên ngoài”
Lâm Ngọc Linh biết rằng với tình tình của anh ta thì sẽ không bao giờ tham gia vào những bữa tiệc điên cưồng như vậy.

Cũng không cần thuyết phục thêm, Lâm Ngọc Linh gật đầu nhẹ, và nhanh chóng trở hợp lại thành một thể với các bạn cùng lớp.

Họ đã rất vui vẻ trong bữa tiệc lớp học này, bánh ngọt đều không ăn được bao nhiêu đều bị họ ném chúng vào nhau, đặc biệt là Lâm Ngọc Linh, cô ấy hiện giờ là tâm điểm của cả lớp, mọi người ném bánh lên người cô thấy rất vui vẻ, nên hầu hết mọi người đều ném vào cô.

Bữa tiệc mãi đến nửa đêm mới kết thúc.

Lúc chơi thì sướng nhưng lúc tắm thì rất vất vả Nhưng mà cũng may, mặc dù Lâm Ngọc.


Linh không sống trong trường, nhưng các nữ sinh cùng lớp vẫn nhiệt tình lấy quần áo mới tỉnh và đồ dùng tắm cho Lâm Ngọc Linh và Hà Thanh Nhàn.

Bánh kem không dễ rửa tí nào, cô và Hà Thanh Nhàn ra khỏi phòng tắm thì đã gần rạng sáng, cũng mất gần một tiếng đồng hồ.

Vừa đi ra cửa thì không ngờ lại gặp Chung Thành.

Hai tay đút túi, dáng người thon dài đang dựa vào bức tường phía sau, ánh đèn vàng mờ hắt vào khuôn mặt đẹp đẽ khiến anh ta trở nên dịu dàng và rất đẹp trai Nhìn thấy anh ta, Lâm Ngọc Linh dừng bước, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, anh còn chưa đi à!”
Trong bữa tiệc trước đó không tìm thấy bóng hình của Chung Thành đâu, Lâm Ngọc Linh nghĩ răng đã quá muộn, nên anh ta đã trở về.

“Ừ” Chung Thành khẽ gật đầu một cái, lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Hai người không phải còn về nhà sao? Để hai cô gái đi trong đêm không an toàn, anh có xe để anh đưa hai người về”
Lâm Ngọc Linh vừa định từ chối, không ngờ Hà Thanh Nhàn nhanh hơn cô một bước, cô ấy đã mở miệng đồng ý: “Được rồi! Có sẽ miễn phí tụi em đương nhiên sẽ không từ chối rồi”
Chung Thành cười vô cùng lễ phép, anh ta nhìn Lâm Ngọc Linh dò hỏi, chờ ý kiến của cô.

Lâm Ngọc Linh chỉ có thể bất lực gật đầu: “Vậy thì phiền đàn anh rồi”

Đi cả một đoạn đường đều không nói lời nào.

Hà Thanh Nhàn vì chơi quá mệt mỏi, ở trên xe liền dựa vào Lâm Ngọc Linh ngủ thiếp đi.

Xe đã đến căn hộ, khi Lâm Ngọc Linh định đánh thức Hà Thanh Nhàn, Chung Thành ở trước mặt nhẹ giọng đề nghị: “Thôi bỏ đi, anh nghe nói gần đây khoa của cô ấy rất căng thẳng với bài tập, cô ấy hản là rất mệt, đừng làm phiên cô ấy đang ngủ ngon, để anh cống cô ấy lên”
Nghe vậy Lâm Ngọc Linh rút tay về và đồng ý.

Hà Thanh Nhàn thường rất coi trọng việc quản lý thân thể của mình, vì vậy cô ấy cũng không nặng lắm, Chung Thành không mất nhiều sức lực để cõng cô lên.

Lâm Ngọc Linh mở chìa khóa xe và nhắc Chung Thành đặt Hà Thanh Nhàn lên giường riêng của cô ấy.




Bình luận

Truyện đang đọc