ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bây giờ nghĩ lại, điều này đối với họ mà nói là sự tốn thương lớn tới cỡ mức nào.

Chu Hoàng Anh không nói gì, dường như đang cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng Lâm Ngọc Huy liền hiểu được ý của anh, cậu kiên định gật đầu: “Anh rể, em hiểu ý anh rồi, anh cứ yên tâm, sau này em sẽ không làm bất cứ chuyện hồ đồ gì nữa, em sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, trở thành người đàn ông có.

thể bảo vệ được mẹ và chị.


“Cậu có thể tự mình nghĩ rõ là tốt, mong rằng sau này cậu có thể làm được” Chu Hoàng Anh trầm giọng nói.

“Ừm, em nhất định sẽ cố gắng chứng minh cho anh và chị thấy!” Lâm Ngọc Huy năm chặt nắm tay, tràn đầy ý chí phấn đấu mà đảm bảo.


Sau đó ánh mắt cậu nhìn về phía Chu Hoàng Anh tràn ngập bội phục: “Anh rể, có lẽ anh không biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trên tivi thì em đã rất thích anh, anh là một người đàn ông chân chính, anh uy phong, anh tuấn như vậy, cứ như ánh mặt trời mà rọi vào mỗi góc của Thủ đô”
“Không được nịnh hót” Chu Hoàng Anh không cảm xúc lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ là vành tai lại âm thầm đỏ lên.

Lâm Ngọc Huy cười trộm, cậu luôn cho.

rằng là Lâm Ngọc Linh bám lấy Chu Hoàng Anh, chắc chắn hai người họ không hạnh phúc, thậm chí còn lo lắng cho cuộc sống sau này của chị mình.

Nhưng bây giờ xem ra, Chu Hoàng Anh thật sự rất để tâm đến Lâm Ngọc Linh.

Người đàn ông vừa xuất sắc vừa yêu chiều vợ như vậy, trên đời này chắc cũng chỉ có mình anh có thể làm được thôi nhỉ?
Trong lòng Lâm Ngọc Huy nảy ra một ý tưởng to gan: “Anh rể, em muốn đi tòng quân, sau này trở thành một người như anh, tuy em biết khoảng cách giữa em và anh kém nhau rất xa, cũng hơi không có khả năng, nhưng em vẫn muốn cố gắng để trở nên ưu tú hơn”
Nói xong, lòng bàn tay Lâm Ngọc Huy vì căng thẳng mà chảy ra một tầng mồ hôi Cậu sợ Chu Hoàng Anh sẽ châm chọc cậu không biết tự lượng sức.

Đợi một lát, chẳng đợi được bất cứ âm thanh gì, nhưng lại nhận thấy trên đầu có thêm một lòng bàn tay ấm áp.

Lâm Ngọc Huy có hơi không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Hoàng Anh đang sờ đầu cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng không còn lạnh lẽo như vừa nấy.


Anh nói: “Em có thể có được ý nghĩ này là tốt, nhưng em quá gầy yếu, cần phải luyện thể lực cho tốt vào, nếu không cho dù em vào bộ đội thì cũng chỉ là kẻ thất bại mà thôi”
Chu Hoàng Anh ủng hộ ý nghĩ của mình.

.

Trong lòng Lâm Ngọc Huy không biết nên nói là có cảm giác gì, cậu sống lớn chừng này, trước giờ đều chưa từng như hiện tại, vui vẻ vì được người ta ủng hộ mình thế này.

“Ừm, anh rể, em nhất định sẽ cố gắng tập luyện, tranh thủ nửa năm sau thi vào bộ đội!”
“Hoặc anh có thể giúp em một ít, đợi sau khi chị em xuất đi” Chu Hoàng Anh lại dặn dò.

Tâm trạng lúc này của Lâm Ngọc Huy càng là tươi như hoa, trước kia đối với Chu Hoàng Anh cậu chỉ là muốn kiếm chút lợi, nhưng cậu lại chưa từng mong sẽ đạt được chỗ tốt gì từ anh.

Bây giờ anh lại chủ động đề nghị giúp đỡ mình.

‘Vào khoảnh khắc này, sự hướng tới tương lai, sự áy náy và cảm ơn đối với người nhà đều biến thành ý chí chiến đấu hừng hực trong lòng chàng trai tràn đầy kiên định này.

Thấy Lâm Ngọc Huy cải tà quy chính, suy nghĩ của Chu Hoàng Anh cũng có hơi mờ mịt.

Trước đó nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Linh, nghe thấy cô vừa khóc vừa từ chối bữa hẹn hò này anh liền phát hiện ra vấn đề.


Cô vừa không biết làm sao lại vừa không chịu nói nguyên nhân với anh, trong lòng Chu Hoàng Anh rất lo, lại nghĩ tới định vị cài trên điện thoại cô trước kia.

Phát hiện ra đó là một nhà kho không người, anh liền đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ để đuổi đến.

Lúc vừa cứu được Lâm Ngọc Linh bị làm nhục trong nhà kho ra, ý nghĩ lúc đó của anh thật sự hận không thể giết Lâm Ngọc Huy.

Nhưng anh hiểu được, nếu làm vậy chắc chắn Lâm Ngọc Linh sẽ suy sụp, vả lại lý trí nói cho anh biết, Lâm Ngọc Huy căn bản không có lá gan chọc vào mấy người đó.

Vậy nên anh để lại một tên còn sống, đồng thời cũng âm thầm cảm hóa Lâm Ngọc Huy.

Anh nghĩ, nếu như Lâm Ngọc Huy thay đổi thì đối với Lâm Ngọc Linh mà nói, đó mới là món quà lớn nhất.




Bình luận

Truyện đang đọc