ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Anh nói, giọng chẳng khác nào đang tra tấn người khác: “Tôi nhiều việc, chỉ cho cô ba phút, cô chỉ được hỏi một vấn đề thôi, cho nên có chuyện gì nói mau!”
Không có âm nhạc, sắc mặt Tạ Miên tốt hơn rất nhiều, cô nhanh chóng mở miệng dò hỏi: “Anh… Anh Vũ này, anh cũng biết cuộc thi sắp đến rồi ấy, Anh đã chuẩn bị mọi việc đến đâu rồi… tôi còn muốn xem anh luyện tập một lần…”
“Xong được hơn một nửa” Trần Thiên Vũ trả lời.

Tạ Miên mừng phát khóc: “Vậy thì tốt quá, lúc nào tôi có thể xem thế?”
Trần Thiên Vũ lạnh lùng giương mắt nhìn Tạ Miên: “Đây là câu hỏi thứ hai, tôi nói rồi, cô chỉ có thể hỏi một câu thôi”
Nói xong, Trần Thiên Vũ đứng dậy.

Mắt thấy người sắp rời đi, Tạ Miên nghỉ hoặc ngăn cản: “Anh Vũ, anh không viết lời nữa sao? Anh muốn đi đâu…2”

“Nhìn thấy cô một cái là tâm tình tôi trở nên bực bội, đương nhiên là đi ra ngoài tìm đàn ông vui vẻ rồi!” Trần Thiên Vũ giơ tay đội mũ, khớp xương tay hoàn hảo lộ rõ.

Sắc mặt Tạ Miên ẩn hiện chút vẻ xấu hổ, còn Trần Thiên Vũ thì trực tiếp sượt qua bờ vai của cô mà rời đi.

Lâm Ngọc Linh vẫn còn tập luyện, đi theo huấn luyện của Chung Thành, suốt cả buổi tâm tình của cô ta không lên được chút nào, chuyện này làm khó mấy người Chung Thành rất nhiều, nguyên một đám vắt óc nghĩ kế cho Cô ta.

Đại Thành: “Hay là cô đi ra ngoài chạy vài vòng thử xem? Tôi nghe nói như vậy có thể tăng độ mạnh yếu của giọng đấy”
Lâm Ngọc Linh: “.

.


Tiểu Mai: “Hiện giờ vấn đề chủ yếu của cô ấy là do tâm trạng, có liên quan gì đến âm thành không? Cái chủ ý vớ vấn gì thế?”
Đại Thành: “Cô có giỏi thì nói thử một câu xem.

.



Tiểu Mai: Anh dẫn cô ấy đi quán bar chơi một vòng, cho cô ấy xem cuộc sống này rốt cuộc đặc sắc đến mức nào, tự nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn thôi!
“Tôi thấy mấy người đang muốn đi chơi mới đúng!”
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói khá dễ nghe.

Annie vừa nói vừa đi về hướng bọn họ.

Lập tức Đại Thành cùng Tiểu Mai đều như gặp quỷ: “Annie, cô xuất viện rồi hả…! Mà vừa nãy cô đang nói Lâm Ngọc Linh sao?”
Annie tức giận liếc bọn họ: “Vẫn ngu như vậy à”
Đại Thành lập tức không phục: “Này, con gái con đứa sao lại nói như vậy…”
Annie ghét bỏ tay lên vờ ngoáy ngoáy tai, sau đó giương mắt nhìn hướng về phía Lâm Ngọc Linh, ánh mắt mang theo vài phần phức tạp.

Lâm Ngọc Linh đã sớm biết cô ấy sẽ đến, cặp môi đỏ mọng nhu hòa tươi cười: “Chị Annie”
Annie lập tức nói: “Đừng có phí lời nữa, mang hết đống trí thức tôi dạy cô biểu diễn cho tôi xem nào.


Lâm Ngọc Linh nhẹ gật đầu, tâm trạng bỗng dưng phấn chấn, dùng trạng thái tốt mà diễn hết những thứ đã học qua suốt mấy ngày nay”
Sau khi kết thúc, Annie nhíu mày: “Cũng không tệ lắm, vẫn còn có thể cứu vớt!”
“Vấn đề lớn nhất của cô là tâm trạng và lời thoại vẫn chưa điều hòa cho tốt, cho nên dẫn đến nói tai này lọt tai kia, quên đầu quên đuôi, nhưng mà không có sao, chúng ta có thể luyện tập, tôi kiểm tra cô một chút đã, nếu như cô đạt, xác suất thành công có thể đạt tới 80%”

Lâm Ngọc Linh sợ một giây sau Annie sẽ thu hồi lời nói, vậy là nhanh chóng đồng ý ngay lập tức.

Biến lời nói của Annie trở thành lời thề sắt son tuyệt đối là việc nên làm.

Cô cảm kích: “Cảm ơn chị Anniel”
Mấy người Chung Thành, Đại Thành, Tiểu Mai đứng ở một bên, kinh hãi há hốc mồm miệng nhìn mọi việc vừa mới xảy ra trước mắt.

“Annie cô… có phải trong viện cô uống nhầm thuốc gì rồi không? Kiểm tra lại ư?” Đại Thành thì thầm.

Nhìn bộ dạng ngây người ngốc sệt của cả ba người, Lâm Ngọc Linh không khỏi bật cười thành tiếng.

“Bệnh của tôi không bao giờ nghiêm trọng như cậu đâu!” Annie luôn luôn nghiêm khắc.

vậy mà lúc này giọng nói lại mang theo vài phần nhẹ nhàng: “Nếu như tôi không đến cứu mấy người, mấy người muốn buổi biểu diễn thất bại à?”


Bình luận

Truyện đang đọc