ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bên trong khách sạn.

Tạ Miên một người ngồi ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Mỗi khi nghĩ đến, bộ dạng khi anh Hoàng Anh mạnh mẽ ép cô ta rời khỏi biệt thự, cô ta liền đau lòng, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.

Cứ như vậy từ buổi tối ngồi đến hừng đông, trong đầu không ngừng nghĩ, nên dùng cách gì, đi đến gần Lâm Ngọc Huy và Chu Hoàng Anh, cô ta không thể cứ như vậy bỏ qua được! Thật vất vả chịu nhục bên người con ngốc Lâm Ngọc Linh kia, nằm vùng lâu như vậy!
Đang miên man suy nghĩ, cô ta thấy sắc trời đã sáng, cô ta đem điện thoại gọi đi.

Tút tút tút — Sau ba tiếng tút.

Giọng của một người đàn ông khàn khàn vang lên: “Tạ Miên.



Lạnh lùng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là gọi cái tên, liền có một mùi vị bá đạo ra lệnh.

Thiếu chút nữa, Tạ Miên giật mình ném điện thoại tới trên giường Cũng may cô ta rất nhanh tỉnh táo lại, mở miệng nói: “Anh Hoàng Anh, em…”
“Cô? Đang ở trước mặt tôi, cô cũng muốn diễn trò? Cho là tôi sẽ giống như ông nội cùng mẹ tin cô thuần lương vô hại?” Anh từng chữ lộ ra châm chọc, không nhanh không chậm đi vào trong sân.

Tạ Miên nằm thật chặt điện thoại di động cắn môi, giọng nói run rẩy: “Anh Hoàng Anh, em làm tất cả cũng chỉ vì anh, em với anh mới là xứng đôi! Chỉ có em mới có khả năng…
“Tạ Miên, tôi làm tất cả cũng là vì Ngọc Linh” Chu Hoàng Anh lạnh lùng cắt đứt lời của cô.

Một khắc kia thế giới dường như sụp đổ, trong hốc mắt Tạ Miên tích trữ nước mắt, không ngừng rơi xuống, mùi vị đau lòng lan tràn ra khắp người.

Không!
Cô chưa có thua, cô ta còn chưa đem ra đòn sát thủ cuối cùng!
“Thế nhưng, anh Hoàng Anh nếu như em yêu anh yêu đến mức có thể chết, em không tin ông nội bọn họ có thể mặc kệ ngồi xeml”
“Cô có thể thử xem, Tạ Miên, tôi vốn cho là cô cũng đủ thông minh, không nghĩ tới căn bản không phải”
Dứt lời, Chu Hoàng Anh không nói nhảm thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại, không hề cho Tạ Miên bất luận cơ hội thanh minh nào.

Đồng thời, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, nếu như Tạ Miên thật sự làm đến mức đó.

Dựa vào trái tim yếu mềm của Lâm Ngọc Linh, có thể hay không kiên định cùng anh, anh cũng không dám kết luận.

Tạ Miên nghe thanh âm “Tút tút tút…”lạnh lẽo, tức giận ném điện thoại vào tường vỡ tan.


Nếu ngụy trang không được, cô sẽ tìm cách khác!
Lâm Ngọc Linh có Chu Hoàng Anh bảo vệ, người nhà của cô ta cũng không thể thời thời khắc khắc, cũng có người bảo vệ đi? Đặc biệt người mẹ đang mang bệnh kia, nghĩ đến đây, cô đột nhiên điên cuồng cười ha hả.

“Ha ha ha ha ha ha…”
“Cho dù không có được anh, em cũng không muốn anh được vui vẻ!”
“Chết! Đều đi tìm chết! các người đều đáng chết!”
Cô ta điên cuồng lấy ra các đồ vật bên cạnh mình, đập trên tường, trên sàn nhà, trong nháy mắt trong phòng một mảnh hỗn độn.

Bên trong vườn tre.

Chu Hoàng Anh thản nhiên tự đắc ngồi ghế salon cạnh cửa sổ, cầm một tách cà phê hưởng thụ bữa sáng hiếm thấy dưới ánh mặt trời, từ sau khi buông điện thoại của cô ta, anh liền thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ.

Đã là tám giờ rưỡi, cũng không biết tiểu gia hỏa kia tỉnh chưa.

Mới vừa rồi khi anh tỉnh lại, sợ cô bị điện thoại di động quấy rối, liền đem điện thoại di động của cô cùng mình mang theo tới.

Bây giờ nghĩ lại, là một quyết định sáng suốt.

*Ây, một mình ở đây tương tư sao? Tôi nói này ngài thủ trưởng thân yêu, ngài nếu như ngài nhớ vợ của mình, tôi tìm người gọi xuống?”
“Để cho cô ấy ngủ đi, hôm qua cô ấy mệt mỏi”
“không nhìn ra cậu vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc”
“Lúc cậu Lục gặp phải cô Hoa, cũng nhìn không ra đó là một đoạn tình yêu”
Được!
Chu hoàng Anh này lại có thể uy hiếp anh cùng chuyện sỉ nhục nhất của anh!

Anh Vũ Minh Hoàng lần đầu tiên yêu đương, coi như là một đoạn tình cảm lừa gạt, anh toàn tâm toàn ý đối với cô ta, kết quả cô 1a lại chạy theo người khác! Suy nghĩ lại một chút kiền đau lòng, anh thế nhưng mỗi tháng đều cho cô ta 175 triệu đến 210 triệu tiền tiêu vặt, cũng không biết thế nào cho đủ.

Hai người đang bàn tán, Lâm Ngọc Linh vừa ngáp vừa xuống lầu.

Con ngươi Chu Hoàng Anh lạnh lẽo, để cà phê xuống đi nhanh về phía trước, một tay ôm lấy cô, rồi nghiêng người ôm lấy.

“Ôi…Anh, anh làm gì vậy! Mau thả em xuống!” Vốn là Lâm Ngọc Linh còn có chút mơ màng khi rời giường, bị anh làm như thế liền tỉnh.

“Lần sau khi tỉnh lại thì đi cầu thang!”
Anh lạnh giọng quát lớn, sắc mặt âm trầm giống như rất nhanh trời sẽ có mưa.

Lâm Ngọc Linh bĩu môi trong lòng biết anh là muốn tốt cho mình, cũng liền mặc kệ không nói gì nữa ngoan ngoãn ở trong ngực anh.

Ăn xong điểm tâm, hai người tạm biệt Lục Vương, rời khỏi vườn tre về nhà…
Nghe quản gia nói Tạ Miên dời đi, Lâm Ngọc Linh ngoại trừ nhẹ giọng một câu”Ừ” cũng không nói thêm cái gì, nhìn phòng khách trống rỗng ít nhiều có chút mất mát.

Còn có…nhưng chuyện kia của nhà họ Tạ.




Bình luận

Truyện đang đọc