ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đã gặp Mạc Vinh Thành?
Chu Hoàng Anh không khỏi nhíu mày lại: “Anh ta tìm đến em rồi?”
*À, đúng vậy.

Anh ta hỏi em một đống câu hỏi lung tung lộn xôn, sau đó thầy ngăn cản bớt giúp em, nên anh ta không ép hỏi em câu gì nữa.”
“Lần sau nếu gặp phải chuyện này thì nhớ gọi điện cho anh trước, không cần biết có thầy em ở đó hay không, biết chưa? Nếu anh ta muốn đưa em đi, thì trong mắt anh ta Tiêu Thành Đạt cũng chẳng là gì.

Chắc là có có chuyện gì khác nữa.” Chu Hoàng Anh dứt lời, vuốt mái tóc của cô: “Ấm ức cho em rồi”

Cô lắc đầu.
Có gì mà ấm ức hay không ấm ức.
Chuyện này vốn là vấn đề của cô, mặc dù cô chẳng biết cái gì, nhưng có vẻ như đối phương rất muốn giết chết cô, chuyện này thật sự khiến người ta không vui nổi.

Lâm Ngọc Linh dang tay ra: “Vậy nên thủ trưởng đại nhân của em, anh không phải đi huấn luyện hả?”
“Xong rồi, mỗi ngày kết thúc lúc bốn giờ.
Nếu em đến sớm hơn nửa tiếng thì sẽ được.
nhìn thấy anh đang chạy vòng.” Anh gõ mũi cô một cái.
Anh biết ngay là vật nhỏ này muốn đến nhìn anh chịu khổ mà.
Lâm Ngọc Linh cười ngượng ngùng, đi vòng ra sau lưng đấm bóp nhẹ lên vai anh rất trìu mến: “Đâu có, đâu có, em không thế đâu.
Sao em dám nhìn thủ trưởng đại nhân chạy vòng chứ.

Em đáng yêu, biết điều, hiểu chuyện, nghe lời như tỉ hất định là để trở thành một người bưng trà rót nước hiền lương, thục đức của anh mới đúng”
“Miệng thì ngọt như thế, nhưng không biết trong lòng nghĩ thế nào”
“Này, anh không được dùng những lời như vậy để đả kích lòng tự trọng của cô bé đáng yêu như em” Lâm Ngọc Linh nói xong đấm anh mấy cái Thật ra đối với anh thì mấy phát đấm này cũng không có lực gì, hoàn toàn không làm anh bị thương được.
Nhưng Chu Hoàng Anh lại giả vờ đau đớn hít một ngụm khí lạnh, còn nhíu mày lại.
Lâm Ngọc Linh đau lòng muốn chết, vội vàng co tay lên: “Em, em không cố ý… Hoàng Anh, anh không sao chứ?”
“Em nói thử xem?” Chu Hoàng Anh hỏi lại.

“Em..

em xin lỗi anh” Cô vuốt vuốt cho anh.
“Được rồi, không sao, em nói xem tối hôm nay muốn đi ăn ở đâu hả chú mèo ham ăn?”
Lâm Ngọc Linh cười hắc hắc, ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Hai người nói chuyện không nhỏ nên thật ra ở ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Vũ Hồng Hoàng cũng không biết mình xuất phát từ mục đích gì, cứ thế đứng nghe hết cuộc nói chuyện của hai người.

Cô ta nghe Chu Hoàng Anh yêu thương Lâm Ngọc Linh như vậy, cảm xúc dao động khá mạnh, vội vã chạy ra bên ngoài.
Nói là phải thoải mái, nhưng nghe được những lời này, trong lòng cô ta vẫn có chút khó chịu.
Đúng lúc này, một giọng nam vang trên trước mặt cô ta: “Ngại quá, người đẹp cho tôi hỏi văn phòng của thủ trưởng Chu Hoàng.
Anh ở đâu vậy? Tôi là Tô Chung Thành, được anh ấy mời đến phụ đạo phát thanh cho Lâm Ngọc Huy”
“Anh là Tô Chung Thành? Tôi nhớ anh là bạn cùng lớp của Lâm Ngọc Linh đúng không, giờ cô ấy cũng đang ở trong văn phòng của thủ trưởng”
“Vậy à, thế thì chúng ta chờ một chút rồi đến đó cũng được, chắc là bọn họ vẫn còn lời muốn nói” Tô Chung Thành ưu nhã biết lễ trả lời, sau đó hơi nghiêng người: “Làm phiền cô chút nữa dẫn đường cho tôi.”
“Được, tôi cũng đang chờ bọn họ xong việc mới vào tiếp tục báo cáo.

Yêu đương thật ảnh hưởng công việc”
Vũ Hồng Hoàng dẫn Tô Chung Thành đến một cái ghế dài cách đó không xa ngồi, hai người không chút kiêng ky mà nói chuyện phiếm giết thời gian.

Tô Chung Thành thích học lịch sử và quân sự, điểm này rất hợp với sở thích của Vũ Hồng Hoàng, hai người cũng có rất nhiều chủ đề để nói chuyện.

Mãi cho đến khi máy bộ đàm bên hông Vũ Hồng Hoàng vang lên, hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện.

Thủ trưởng gọi chúng ta đến, anh đi cùng với tôi đi.
“Được”
Trong văn phòng của Chu Hoàng Anh.
Lâm Ngọc Linh đang ôm laptop của anh chơi Sudoku, gần đây đột nhiên cô lại mê chơi trò này, cực kỳ thú vị, hơn nữa còn có thể rèn luyện đầu óc.
Vừa vào cửa Tô Chung Thành đã nhìn thấy cô đầu tiên.
Cô vẫn như hồi trước, lúc cười lên vừa dịu dàng đáng yêu, có một chút hoạt bát.

Tóc dài rối tung ở một bên mặt, tinh xả như búp bê.
Khiến anh ta nhìn mà ngẩn người.


Bình luận

Truyện đang đọc