Lâm Ngọc Linh chống tay lên mặt đất, khuôn mặt cô trở nên cứng đờ khi nghe những lời đó, cô nhìn qua như thể không tin nổi.
Con đường người qua lại dần dần ngăn cách, cuối đường có một chiếc xe quân sự uy nghiêm đang đỗ ở đó.
Cánh cửa được đẩy ra, có mấy quân nhân mặc quân phục đứng hai bên tạo thành tư thế bảo vệ.
Ngược ánh sáng, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm, dáng cao gầy thong dong bước xuống xe, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mũi cao, môi mỏng, lông mày lạnh.
lùng, cả người tạo ra một cảm giác áp bức.
Chính là anh.
Chu Hoàng Anh!
Lâm Ngọc Linh tròn mắt không thể tin được, tìm đập thình thịch.
Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc của Chu Hoàng Anh, không chỉ Lâm Ngọc Linh mà những người khác cũng ngay lập tức nhận ra thân phận của anh, hiện trường lập tức náo loạn.
“Thủ trưởng Hoàng Anh”
Dưới ánh mắt của mọi người, đôi chân dài của Chu Hoàng Anh chỉ bước hai bước đã trước mặt Lâm Ngọc Linh.
Từ trên cao nhìn xuống bộ dạng đang chật vật của cô, đôi mắt đen láy bình tĩnh đột nhiên thay đổi.
Bốn mắt nhìn nhau Lâm Ngọc Linh khẽ mở miệng anh đào nhỏ nhắn, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, trong lòng run lên.
“Có thể đứng lên được không?”
Chợt bàn tay trắng trẻo và sạch sẽ đưa ra, đỉnh đầu vang lên giọng nói trong trẻo của người đàn ông.
Lâm Ngọc Linh như lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp.
Chu Hoàng Anh nhẹ nhàng di chuyển, trời đất quay cuồng, Lâm Ngọc Linh liền cảm thấy mình đã rơi vào một lồng ngực mát mẻ.
“Không sao rồi”
Đôi môi mỏng lạnh lẽo thản nhiên phun ra ba chữ, cùng với một tiếng thở dài phức tạp.
Không biết vì sao nước mắt Lâm Ngọc.
Linh vẫn luôn kìm nén cho đến bây giờ đột nhiên chảy ra.
Bàn tay nhỏ bé căng thẳng năm chặt lấy áo sơ mi của anh, để mặc cho nước mắt chảy trên mặt.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại đang run rẩy trong lòng, đôi mắt Chu Hoàng Anh hiện lên một tia u ám, như thể khuôn mặt được khắc bởi băng và tuyết đã tan ra một chút.
“Đừng khóc”
Sau đó anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô, động tác dịu dàng đến khó tin.
Giờ khắc này bầu không khí im lặng lạ thường.
Đám đông vây xem nhìn nhau.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không phải nói Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh là loại quan hệ đó sao? Không phải nói là Lâm Ngọc Linh chủ động dụ dỗ anh sao? Vì sao hai người bọn họ lại thân mật tự nhiên đến vậy?
“Thủ trưởng Hoàng Anh, tôi cả gan hỏi một câu là rốt cuộc anh và cô Linh có quan hệ gì? Anh ra mặt bênh vực cô ấy hay là làm rõ vụ bê bối?”
Cuối cùng, một phóng viên hỏi một cách yếu ớt.
Câu hỏi này vừa nói ra, những người khác cũng thu hồi suy nghĩ của mình.
Dù thế nào đi chăng nữa, sự xuất hiện của Chu Hoàng Anh có thể mang đến một tin tức chấn động.
Nếu nắm bắt được cơ hội tốt như: vậy thì bọn họ sẽ không còn phải lăn lộn ở trong giới phóng viên nữa.
“Thủ trưởng Hoàng Anh, bây giờ mọi người đều nói đêm đó là cô Linh đã dụ dỗ anh, chủ động leo lên giường.
Xin hỏi chuyện này có thật không?”
“Hay đó chỉ là giao dịch giữa Thủ trưởng Hoàng Anh và cô Lâm Ngọc Linh?”
Những vấn đề nhục nhã này lại một lần nữa khiến Lâm Ngọc Linh bị phán xét.
Chu Hoàng Anh cảm thấy cơ thể cô lập tức cứng lại, khuôn mặt anh vốn lạnh lùng bỗng như có sương, hai con mắt đáng sợ quét qua từng khuôn mặt đang hưng phấn.
Tất cả mọi người bị anh quét mắt qua đều cảm thấy da đầu tê dại, bất giác nín thở, không dám nói thêm lời nào.
Bọn họ thiếu chút nữa đã quên.
Chu Hoàng Anh không phải là người không có quyền lực như Lâm Ngọc Linh.
Chỉ cần anh nói một câu thì nhất định bọn họ sẽ không thể chịu nổi trách nhiệm.