ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Ôi chao, sao nhìn thấy tôi lại mang vẻ mặt này? Là quá hưng phấn nên nói không ra lời?”
Tiếng trêu ghẹo của người đàn ông vang lên khắp phòng.

Là người đàn ông mà Lâm Ngọc Linh giúp đỡ trả tiền gà còn bị người ta cản đường, tên bệnh thần kinh trong mắt cô lần trước.

“Anh…anh làm sao mà tìm tới được nơi này vậy!” Lâm Ngọc Linh mang dáng vẻ như gặp quỷ, liên tục lui về sau.

Người đàn ông giang cánh tay, lại cười nói: “Sao vừa mở miệng lại hỏi cái này? Chẳng phải nên ôm nhau một cái, biểu đạt nỗi lòng tương tư của cô đối với tôi sao?”

Lâm Ngọc Linh: Xem ra bệnh còn không nhẹ.

Tuy tò mò, nhưng Lâm Ngọc Linh cũng biết rõ rằng anh ta đến tuyệt đối không phải có chuyện tốt gì.

€ô trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Thôi kệ, không trả lời cũng không sao, có chuyện gì không? Không có thì mau rời khỏi chỗ này đi!”
“Tôi đau lòng quá, người ta vì cô trèo đèo lội suối, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây mài”
Giọng điệu giả đối của người đàn ông vang lên, rõ ràng là những lời làm người ta thấy buồn nôn, nhưng dùng thanh âm của anh ta thốt lên thì lại không gây phản cảm chút nào.

Khóe miệng Lâm Ngọc Linh mang theo vài phần cười lạnh: “Anh này tôi tin rằng mị lực của mình không đủ để anh phải lố lăng đến tìm tôi như vậy đâu”
“Không! Cô rất đẹp!” Người đàn ông nâng ngón tay thon dài xinh đẹp của mình lên nhẹ xoa cảm, mở miệng mập mờ nói.

Khuôn mặt kia của anh ta vẫn như lần trước bị che đến kín mít, nhưng Lâm Ngọc.

Linh tỉ mỉ phát hiện ta ngón cái của anh ta có đeo một chiếc nhẫn giá trị không thấp, vừa nhìn liền biết thân phận không đơn giản, nhưng sao lại cứ bám theo cô chứ?
Cô nhớ là trước giờ mình chưa từng chọc vào loại nhân vật này mà!
Trong lòng Lâm Ngọc Linh không khỏi căng thẳng, cô trực tiếp mở miệng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao cứ phải hết lần này tới lần khác tìm tôi như vậy? Có lời gì chúng ta trực tiếp nói rõ hết trong hôm nay luôn đi!”

Người đàn ông trực tiếp móc mộ tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Lâm Ngọc Linh.

“Nè, cho cô cái này đó!”
“Cái gì vậy? Tôi không cần!”
“Cứ xem trước rồi nói, cô sẽ cảm kích tôi đó” Người đàn ông lại mở miệng thúc giục.

Cuối cùng Lâm Ngọc Linh vẫn là không nhịn được sự tò mò của mình, chậm rãi bước về phía người đàn ông, cô duỗi tay qua, cách một khoảng cách mà nhanh chóng rút tờ giấy về tay mình.

Mở ra, bên trong vậy mà lại là một đống chữ.

Lâm Ngọc Linh mê muội mà đọc một lần, trên mặt từ bình tĩnh chuyển thành không dám tin rồi đổi thành ngạc nhiên, sau đó đạt thành một loại cảm xúc phức tạp mà ngay cả bản thân cô cũng không nói ra lời được.

Cô niết tờ giấy cứ như đang chạm đến một thứ gì đó rất khó tưởng tượng nổi, hai cánh tay đều đang run rẩy.

Trên tờ giấy này là bài đọc mà trước đó Tạ Miên đã công bốt Chỉ có điều bản kia là bản mo-rat, mà trong tay cô lại là bản hoàn chỉnh!
Lúc thấy bản mo-rat đã đủ khiến Lâm Ngọc Linh lau mắt mà nhìn, nhưng đợi khi cô đọc được bản hoàn chỉnh rồi mới càng cảm thấy khó bề tưởng tượng hơn.


Rốt cuộc là người thế nào mới có thể viết ra được một bài đọc biến hóa khôn lường như: vậy!
Quan trọng là, tại…tại sao nó lại xuất hiện trong tay người đàn ông trước mặt này.

Đôi môi mỏng duy nhất lộ ra trên khuôn mặt người đàn ông nở một nụ cười như đã sớm đoán được: “Không cần quá cảm ơn tôi, ba quỳ chín lạy thì càng không cần”
Lúc này Lâm Ngọc Linh đã bị sự khiếp sợ lấp đầy, cũng quên luôn phải sửa lại lời người đàn ông.

Cô đè nhỏ giọng hỏi: “Này này, rốt cuộc anh trộm cái này từ đâu ra vậy? Nể mặt chúng †a từng quen biết, tôi nhắc nhở anh, Tạ Miên này không phải thứ tốt lành gì dễ chọc vào đâu, nếu anh để cô ta phát hiện thì cái mạng nhỏ này của anh coi như toi rồi!”Mặc dù người đàn ông vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại nhịn không được giật giật mấy cái.

Anh ta trầm giọng nhắc nhở: “Bài này không phải tôi trộm, là tôi viết đó”
Lâm Ngọc Linh trừng mắt há mồm mà hút một ngụm khí lạnh, cô đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, nâng tay lên muốn chạm vào kính râm người đàn ông đang đeo.




Bình luận

Truyện đang đọc