ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chẳng qua là Chu Hoàng Anh không mảy may để ý một chút đến ông ta.
Nhìn chằm chằm màn ảnh TV, không chớp mắt.
Mọi người nghỉ ngờ, quay đầu lại Đó là… Cô gái trong hình trên internet!
Ở cửa tập đoàn Bảo Thắng.
Lâm Ngọc Linh mặc váy đen, ưu nhã ngồi trên ghế sa lon ở phòng tiếp khách.

Ban đầu cũng không có người nào chú ý tới cô, cũng không biết là phóng viên nào đã kêu lên một tiếng.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại trên người cô.

Mấy phóng viên vất vả chật vật chạy mấy †ầng lầu cũng vội vã xuống lầu Không lâu lắm.
Bất luận là ở cửa hay ở thang máy, hay là phóng viên chạy lên lầu cũng vây đến xung quanh cô.
Một màn này bị ông Chu qua camera giám sát nhìn thấy hết được.
“Mọi người cứ hỏi từng chuyện.

Chỉ cần câu hỏi không đụng chạm đến giới hạn cuối cùng của ¡ sẽ trả lời hết” Lâm Ngọc Linh xoa xoa lỗ tai, hào phóng lễ phép mỉm cười: “Các người ồn ào quá”
“Xin hỏi cô Lâm, chuyện của cô và Thủ trưởng là thật sao?”
“Dĩ nhiên…” Cô kéo dài giọng, “…Không phải Nếu như tôi nói đúng, thì dường như trong tương lai tôi vẫn còn có lợi một ít, bởi tôi tin vì muốn bịt miệng tôi, Thủ trưởng Chu Hoàng Anh cũng sẽ cho tôi một khoản tiền không nhỏ.

Cho nên ở phương diện này, tôi không có gì đáng nói, tất nhiên tôi cũng không thiếu tiền.”
Cô dường như là đang uy hiếp thứ gì vậy.
Nhìn vào ống kính cười mà như không cười, trong tư thế ưu nhã lộ ra một tia sát ý nhàn nhạt.

Thật giống như câu không thiếu tiền kia, là đang ám chỉ cô sẽ thuê sát thủ giết người vậy.
Các phóng viên ở hiện trường thì lại không nghĩ nhiều như vậy, lại có người giơ tay lên đặt câu hỏi: “Vậy xin hỏi hai người tại sao lại cùng xuất hiện trong một khung hình?”
“Tôi có một người bạn tốt, rất không khéo là bạn gái của sĩ quan phụ tá dưới quyền Thủ trưởng.
Chu Hoàng Anh.

Hôm đó tôi cùng cô ấy gặp Thủ trưởng Chu Hoàng Anh trong truyền thuyết” Lâm Ngọc Linh cười yếu ớt trả lời.

nói hai người chẳng qua là chỉ gặp mặt một lân mà thôi? Vậy tại sao anh ấy lại “Vị phóng viên này, chẳng lẽ lúc đi cùng bạn bè sẽ không khi nào uống rượu? Uống rượu rồi cũng không biết lịch sự giúp đỡ bạn nữ của mình š? Nếu như nói đỡ một cái là ôm, hơn nữa lại còn vin vào đó mà suy diễn tôi và Thủ trưởng Chu Hoàng Anh có gì mờ ám, vậy… Chúng tôi không cần sửa đổi, càng không cần thoải mái nói, anh nói xem?”
Lâm Ngọc Linh một mực cười.
Nhàn nhạt nhàn nhạt.
Như gió biển ôn thuận vô hại.
Nhưng lại như đang thích thú đùa cợt.

Trong mắt sáng lên, như mèo vậy, có móng sắc nhọn, nhưng cũng ôn thuận lười biếng.
“Tí-”
Ông Chu tắt TV.
“Nói năng linh tỉnh!”
Ông ta biết rất rõ ràng Lâm Ngọc Linh này cùng với Chu Hoàng Anh không ngừng liên lạc, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể nói ra.

Dù sao, trước mặt những lão hồ ly này, một khi để lộ ra tin Chu Hoàng Anh kết hôn với Lâm Ngọc.
Linh… Như vậy tập đoàn Bảo Thắng đổi chủ là chuyện sớm hay muộn!
“Tôi đi trước” Chu Hoàng Anh đứng dậy, môi mỏng nhàn nhạt cong lên thành một nụ cười: “Đi xuống xem kịch”
“Anh, anh quay lại đây cho tôi!”
“Ông nội, kịch mà ông sắp xếp, cháu không xem cho hết thì lại phụ lòng ông rồi?”
Chu Hoàng Anh ngoái đầu lại cũng thấy lười, ánh mắt lạnh lùng khiêu khích lướt qua mặt ông Chu, sau đó không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi.


Hôm nay, anh có chuyện quan trọng phải làm hơn là đi đấu trí so dũng khí với mấy lão già này.
Trong phòng cà phê trên lầu hai.
Có thể nhìn rõ mồn một lầu một.
Lâm Ngọc Linh vẫn ngồi ở trên ghế sa lon như cũ, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi phóng viên đặt ra.

Cô thật giống như trước lúc lấy lời khai, mỗi một câu hỏi đều trả lời rất kín kẽ.
“Nếu cô nói cô và Thủ trưởng Chu Hoàng Anh không có dây dưa rễ má, cũng không muốn muốn danh lợi, vậy vì sao cô lại xuất hiện ở nơi này?”
Một câu nói.
Yên lặng như tờ.
“Haiz” Ngay lúc tất cả mọi người đều cho.
rằng, lần này Lâm Ngọc Linh không xong rồi, thế nhưng cô lại thở dài.
“Vị phóng viên này, xin hỏi có khi nào anh nhận được một trăm hai mươi cuộc điện thoại liên tục từ bạn thân nữ hay là người anh em tốt của mình hay chưa? Thật là xin lỗi, hai ngày này tôi đi công tác ở thành phố khác, có chút chuyện không thể không giải quyết… Hôm nay mới trở về thủ đô, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện lớn như: thế này”
Lời này.
Thật ra thì có thể tin.


Bình luận

Truyện đang đọc