“Vậy cũng không khác cảnh sắc trong nước mấy, không thể tính.’ Lâm Ngọc Linh le lưỡi một: cái: “Chúng ta có đi phi cơ tư nhân không?”
“Phi cơ tư nhân không thông được lộ trình, sợ rằng phải đến sân bay”“
“Cũng được”
Quyết định xong ngày xuất phát.
Giống như trước vậy, Lục Vương cùng Tiêu Thành Đạt nói phải dẫn hai người đi mua quần áo, Lâm Ngọc Linh cự tuyệt: “Tôi thôi đi.
Lần này quần áo đủ thật mà.
Hai người dẫn Huy đi đi.
Tôi vừa định đi cải tiến bản đồ kế tiếp của ‘Máu nhện độc cần một chút”
“Cũng tốt.”
Tiêu Thành Đạt cũng không miễn cưỡng.
Sau khi ba người rời đi.
Toàn bộ nhà Tiêu Thành Đạt trở nên trống rỗng Lâm Ngọc Linh cũng không nghĩ quá nhiều, thẳng một đường đi tới cửa thang máy, dùng thang máy đi xuống tầng hầm.
Hai giờ sau, bản đồ đã làm ổn thỏa, cũng gắn trước dẫn đường hết xong xuôi, đang muốn trở về phòng thư thả xem TV, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang.
Cô đứng ở lầu hai, nhìn xuống dưới “DK, là ai vậy?”
“Là anh TTA, xin hỏi có muốn cho họ vào không?”
TTA?
“Chu Hoàng Anh tới sao?”
“Không có”
“Vậy để cho anh ta vào đi”
Vừa vặn.
Cô cũng rất muốn gặp anh ta và Thanh Nhàn.
Lâm Ngọc Linh chạy xuống lầu: “TTA? Thanh Nhàn có đi cùng anh không… Đây là ai?”
Cô nhíu mày lại, nhìn người đàn ông trung niên bị TTA xách theo.
Quần áo của ông ta rách rưới, giống như là bị người đánh trước đó.
Trên mặt có mấy vết thương mới, dường như là chỉ mới xuất hiện gần đây.
“Ông ta là ba của Tạ Miên, Tạ Công Khanh”
TTA trên người cũng không khá hơn chút nào, cũng có chút bẩn thỉu Có điều, so với người bị anh ta lôi theo mà nói, anh ta cũng còn sạch sẽ chán.
Tạ Công Khanh.
Ba Tạ Miên.
Lâm Ngọc Linh trong nháy mắt sửng sốt, đôi mắt lướt qua một tia ưu tư phức tạp, sau đó cười nói: “Dù sao thì, anh tới đây ngồi đi, Thanh Nhàn không tới sao?”
“Dĩ nhiên không có, tôi nghe lệnh của đại ca, mới bắt ông già kia rồi chạy tới tìm cô.
Thanh Nhàn chắc là đang ở nhà xem chương trình gì rồi”
TTA rất ngượng ngùng xoa gáy: “Cái đó, cái đó cô không có sao chứ?”
“Tôi?”
“Thật ra thì tôi cùng đại ca có nói tới, lúc thấy người nhà họ Tạ, trong lòng cô có thể sẽ không ổn lắm.
Nhưng đại ca nói là cô nhất định có thể làm được, cho nên…”
“Cái này à, dĩ nhiên không sao, cũng đã qua rồi Lâm Ngọc Linh cười trả lời, trong lòng thật ra thì có chút cảm giác đau nhói mơ hồ.
Cô biết Chu Hoàng Anh bây giờ mới quyết định, để cho TTA dẫn Tạ Công Khanh tới, tuyệt đối không phải làm khổ cô.
Mà là sau khi gặp cô, vô cùng chắc chắn với tư chất tâm lý bây giờ của cô, có thế vượt qua được chuyện này.
“Nhắc đến anh ấy, gần đây có khỏe không?”
“Đại ca… Thật ra thì không tốt lắm, anh ngủ rất ít.
Có lần tôi cùng Thanh Nhàn chơi game.
muộn, vẫn thấy tài khoản của anh ấy hiện online trên mạng xã hội.
Hơn nữa cô đoán xem, người chưa từng chơi game như anh ấy, lại là Tâm duyệt ViP4I”
Tâm Duyệt VIP4?
Lâm Ngọc Linh buồn cười.
Chu Hoàng Anh bây giờ thích chơi game rồi? Những trò chơi này thật đúng là hại người không ít.
Ngay cả Thủ trưởng quân khu, cũng không có cách nào khống chế được mình, bị ma túy điện tử gây nghiệm rồi sao?
TTA bưng tách trà DK mang tới uống một hơi cạn sạch, thấm giọng một cái tiếp tục nói: “Sau đó tôi có một lần, đi quân khu tìm anh ấy, phát hiện anh ấy đang đánh game cô biết không?
Anh ấy đánh game gì cô biết không?”
“Cái gì?”
“Liên Minh Huyền Thoại!”
Nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Linh duy trì không được.
“Cô nói xem, nếu như anh ấy chơi Tam Quốc, tôi còn có thể kiếm cớ nói, đây là mô phỏng chiến lược.
Nhưng Liên Minh Huyền Thoại thì sao?
Luyện tập cách đi mà không bị đánh lén?”
TTA vừa nói vừa nặng nề đặt ly xuống: “Hơn nữa người này, cấp mười ba, anh hùng cùng skin cũng có đầy đủ, nghe nói là trực tiếp tìm người nào đó, cậy quyên mà đòi được, coi có tức hay không?”
Ngón tay của Lâm Ngọc Linh cứng đờ.