ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Trong lòng Lâm Ngọc Linh vô cùng hoài nghị, bên cạnh đó cô cũng phát hiện mọi người xung quanh cô đều đang cầm điện thoại xem gì đó, rồi chỉ trỏ vào cô.
Thấy vậy, cô cũng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vào diễn đàn thảo luận của trường.
Quả nhiên!
Lướt một lượt, cô phát hiện ra rằng việc cô và Tạ Miên thi đấu với nhau không biết từ lúc nào đã bị truyền ra ngoài rồi.
Người của cô tuyệt đối không truyền tin tức này ra ngoài, vậy chỉ có thể là phía Tạ Miễn thôi.
Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy đầu cô như muốn nổ tung ra vậy, không cần nghĩ cũng biết Tạ Miên đang có âm mưu gì.
Nếu cô thua cô ấy, cô sẽ không chỉ mất đi Chu Hoàng Anh, mà sau này cô cũng không còn mặt mũi nào đi học nữa.

Tuy nhiên bên cạnh nỗi hoảng sợ ấy, Lâm Ngọc Linh lại càng thêm quyết tâm.
Lần này cô nhất định phải cố gắng hết sức có thể, nhất định không chịu thua!
Cô không còn sợ ánh mắt của mọi người nữa, đi tìm Chung Thành học thêm kiến thức về phát thanh.
Mặc dù bọn họ chỉ dạy cô rất tốt, cô cũng nhận thấy bản thân đã tiến bộ lên rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, trình độ của cô so với Tạ Miên thấp hơn nhiều.
Lâm Ngọc Linh suy sụp tỉnh thần, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Từ bỏ đi, đừng có làm những chuyện vô ích nữa, thật lãng phí thời gian, cô căn bản không thể thắng được đâu”
Lâm Ngọc Linh quay đầu, nhìn về phía phát ra giọng nói, là Annie, gương mặt cô ta đầy vẻ châm biếm.
Vốn dĩ đã không còn bao nhiêu tự tin, nay lại nhận một cú đả kích lớn như vậy, Lâm Ngọc Linh ngay cả phản bác cũng không màng.
Đại Thành đứng dậy, lạnh lùng nhắc nhở: “Cậu có thể không giúp đỡ, nhưng đừng có ở đây nói nhăng nói cuội”
Annie khinh bỉ nói: “Đúng là làm trò cười mà, năng lực các người không đủ còn vênh mặt dạy đời người khác, lại còn tự soạn giáo trình nữa chứ.

Cho dù năm năm nữa cô ta cũng chả thäng nổi Ngọc Lan đâu”
“Cậu…
Lúc này, Chung Thành cố găng kiềm chế bản thân: ” Annie, tớ biết năng lực của chúng tớ không thể sánh ngang với cậu, vì vậy chúng.
tớ đã ngỏ lời nhờ cậu đến giúp đỡ…”
“Không bao giờ” Annie từ chối thẳng thừng, cô lạnh lùng đánh giá Lâm Ngọc Linh: “Không có hứng thú với người ngu dốt”

Gương mặt Lâm Ngọc Linh trở nên khó coi, lập tức lên tiếng: “Mong cậu tôn trọng tôi một chút.

Tôi không phủ nhận rằng tài năng không quan trọng, nhưng chỉ cần cố gắng nhất định sẽ làm nên kỳ tích.”
“Ừ, nói cũng hay đấy” Annie vậy mà lại gật đầu tán thưởng.
Điều này khiến những người có mặt ở đó đều ngẩn người, thế nhưng không bao lâu sau, cô ta lại khinh miệt như cị cùng con người vẫn phải đối diện với thực tại, không có khả năng chính là không có cơ hội xảy ra”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Lâm Ngọc Linh nhìn theo bóng lưng Anmnie, thất vọng cần môi.
“Ngọc Linh, đừng để ý những lời nói của Annie.

Chỉ cần em nỗ lực thì nhất định sẽ gặt gái được thành công.

Lúc cô ấy mới bắt đầu, đâu phải cái gì cũng biết đâu.” Chung Thành an ủi cô.
Lâm Ngọc Linh gật đầu, nhưng xem ra cũng không còn hào hứng nữa.
*Trời ạ, nói không thì có tác dụng gì, cậu cứ mặc kệ những lời đó mà tiến lên phía trước.


Tớ nghe nói núi Nữ Oa ở gần đây mới khai thác du lịch, rất nhiều người đến đó dã ngoại.

Dù sao ngày mai cũng không có việc gì, chúng ta đến đó dã ngoại đi” Tiểu Mai không biết từ lúc nào chạy đến trước mặt họ, cậu vừa quàng tay lên vai Chung Thành, vừa cười nói.
Chung Thành do dự nói: “Hay là thôi đi, thời gian thi đấu của Ngọc Linh sắp đến rồi, bây giờ mà đi chơi có lẽ không hợp lý lắm”
“Có gì mà không hợp lý chứ.

Con người phải thoải mái thì mới làm việc hiệu quả được.
Biết đâu đi chơi vui vẻ sẽ khiến em ấy tiến bộ vượt bậc thì sao”
Tiểu Mai đáng thương nhìn nhìn Lâm Ngọc Linh: “Ngọc Linh, em nói xem anh nói đúng không?”
Lâm Ngọc Linh không phản bác, vừa hay cô cũng đang định tìm một cơ hội để cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người.
“Em không có ý kiến gì hết, nếu mọi người đồng ý đi thì em sẽ trả toàn bộ kinh phí chuyến đi này”


Bình luận

Truyện đang đọc