ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Em.

.

thua rồi!” Lâm Ngọc Huy than thở một hơi, chấp nhận số phận, sống trong cuộc đời bấy lâu nay, hôm nay là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân tự ti như vậy.

“Mới nhanh như vậy mà đã nhận thua rồi sao? Cậu có còn là thăng đàn ông không đấy?”
Lời nói đầy kích thích của Chu Hoàng Anh tấn công thẳng vào tim Lâm Ngọc Huy, nhưng cậu lại không cách nào phản kháng: “Với thực lực hiện tại của em thì căn bản là đánh không lại anh, có tiếp tục đấu thì chỉ có thể thua càng thảm hơn mà thôi.



Cậu vừa nói xong thì giây tiếp theo, Chu Hoàng Anh nhấc chân lên đạp thẳng vào mặt của Lâm Ngọc Huy.

Anh dùng lực ở chân không lớn, nhưng lại có thể khống chế chặt Lâm Ngọc Huy, còn Lâm Ngọc Huy lại càng để ý đến tư thế đầy khinh bỉ này, dù gì thì cũng đang chà đạp lên mặt cậu mà.

“Ngọc Huy!”
Lâm Ngọc Linh nhìn thấy cảnh này, lòng dạ gấp rút đứng ngồi không yên.

Cô muốn chạy nhanh đến chỗ bọn họ, nhưng lại nhìn thấy Chu Hoàng Anh dùng tay ra hiệu, ngăn cản hành động này của cô.

Bất lực Lâm Ngọc Linh chỉ còn cách quay lại đứng ở chỗ cũ.

“AI” Lâm Ngọc Huy thảm thiết kêu lên, gương mặt hiện rõ sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng nói: “Có phải anh từ sớm đã dự liệu được em sẽ thua! Anh có phải từ sớm đã muốn làm như vậy rồi không! Có phải trong lòng anh cũng đang xem thường em không!”
“Anh đúng thực là xem thường cậu!” Chu Hoàng Anh lạnh lùng đáp trả.

Lâm Ngọc Huy tự cười nhạo bản thân: “Vậy tại sao anh còn nói sẽ giúp em? Anh rõ ràng biết răng thực lực của em hoàn toàn không thế đấu với anh…”
“Anh không phải xem thường thực lực của cậu mà là ý chí!” Chu Hoàng Anh tiếp tục nhả ra từng chữ nói tiếp: “Cậu thân là một thẳng đàn ông thì nên có dáng vẻ của một người đầu đội trời, chân đạp đất, cho dù đánh nhau thảm bại cũng không được phép nhận thua!”
“Thực lực của con người là do sau này bồi dưỡng, luyện tập mà ra, cậu còn nhỏ, hoàn toàn không cần vội vã, nhưng nếu bản thân cậu còn muốn phủ định thì thôi, anh khuyên cậu có lẽ cuộc sống thoải mái trước kia phù hợp với cậu hơn!”
Nói xong, Chu Hoàng Anh liền nhấc chân ra khỏi người Lâm Ngọc Huy.


Ánh mắt của Lâm Ngọc Huy càng lúc càng sâu thẳm, nghe xong những lời của Chu Hoàng Anh, cậu vẫn đang trầm mình trong nỗi tự vấn bản thân sâu sắc.

Chu Hoàng Anh đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, dáng vẻ lạnh lùng lúc nấy giờ đây đã được thay thế bằng sự ấm áp, dịu dàng: “Màn biểu diễn vừa rồi có hay không?”
Lâm Ngọc Linh trợn tròng mắt liếc anh: “Hai người suýt chút nữa dọa chết em rồi!”
Cô vốn dĩ nghĩ răng Chu Hoàng Anh đang nhân cơ hội dạy dỗ cậu ấy lại lo lắng hai người bọn họ đánh nhau liệu có bị thương không, cũng sợ hãi liệu Ngọc Huy có chịu nổi đả kích.

Nhưng không ngờ, chỉ là Chu Hoàng Anh đang dạy cậu cách trưởng thành mà thôi.

Mọi người đều nói lòng phụ nữ như mò kim đáy bể, cô nhìn Chu Hoàng Anh mới biết cái gì mới thực sự là bộ dạng cao thâm của một người đàn ông.

“Cậu nhóc này tư chất khá đấy, nếu như cậu ta có thể rút ra được kinh nghiệm từ lần này mà nói thì đối với cậu ấy về sau cũng xem như là một kiểu luyện tập!” Chu Hoàng Anh vừa nói vừa mỉm cười, thái độ của anh lúc này hoàn toàn tương phản với lúc nấy đứng trên trường thao luyện đánh nhau với Lâm Ngọc Huy.

Lâm Ngọc Linh nhìn cảnh Lâm Ngọc Huy đang bò dậy từ mặt đất, nếu như không phải bên trong lồng ngực vẫn còn giữ một chút ý chí thì cậu chẳng khác gì cọng bún thiu, thở ra một hơi dài phảng phất sự bất lực.

Ăn cơm xong, nhân lúc Chu Hoàng Anh còn đang bận rộn trong thư phòng, Lâm Ngọc.

Linh bèn gọi riêng Lâm Ngọc Huy ra ngoài.

Hậu hoa viên vô cùng an tĩnh, cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy cảnh đẹp mãn nhãn, ngẩng đầu lại ngắm trọn ánh trăng thanh khiết.


“Chị, chị gọi em ra có chuyện gì không?”
Trong lòng Lâm Ngọc Huy có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra chuyện cậu cùng Lâm Ngọc Linh nói chuyện lâu với nhau.

Lâm Ngọc Linh đưa mắt nhìn cậu: “Em rất căng thẳng sao?”
Lâm Ngọc Huy nhẹ nhàng thở ra: “Không phải căng thẳng mà là cảm giác tội lỗi, chị, em không còn mặt mũi nào để có thể bình thản nói chuyện với chị”
Lâm Ngọc Linh khẽ mím môi hồng, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng võ lên bờ vai của Lâm Ngọc Huy: “Chị và mẹ đều như nhau, trước nay chưa bao giờ trách cứ em, chỉ cần em biết sai hối cải, tất cả không bao giờ là muộn!”
“Chị, chị có thật là nghĩ như vậy không?”
Lâm Ngọc Huy vui mừng nhìn cô.

““Gạt em làm gì chứ, em trai ngốc này!”
Lâm Ngọc Linh cười đánh nhẹ vào đầu của cậu.

Lâm Ngọc Huy cũng cười phá lên, quan hệ giữa hai chị em cứ thế mà hòa giải không ít *Ngọc Huy, vẫn còn một chuyện chị muốn hỏi em, em trả lời rõ ràng cho chị được không?” Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.




Bình luận

Truyện đang đọc