ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Sau khi đồng ý đưa Lâm Ngọc Linh đi du lịch, ngày thứ hai Chu Hoàng Anh liền đặt địa điểm, là một bờ biển ở vùng ngoại ô, bờ biển đó dựa vào rừng cây, không khí trong lành, làm cho lòng người thoải mái vô cùng!
Vì không có mấy ai biết nên nơi này cũng khá vắng vẻ, rất thích hợp an tĩnh dưỡng thương, anh cũng là vì một lần đi tuần tra làm nhiệm vụ nên mới phát hiện ra nơi này.

Nhưng đáng tiếc Lâm Ngọc Linh lại muốn đưa theo Vũ Hồng Hoàng, vốn dĩ đã lên kế hoạch cho thế giới hai người, thế mà lại biến thành ba người chật chội, điều này ít nhiều cũng làm cho anh cảm thấy không vừa ý.


Cũng may là Tạ Miên vẫn còn biết điều, cũng không muốn làm phiên bọn họ, yên lặng dựng lều dã ngoại giúp bọn họ, nếu Ngọc Linh không bắt chuyện, thì cô ta cũng sẽ không chủ động chen lời.

Sau khi dựng xong hai túp lều thì trời cũng đã tối, sau khi Ngọc Linh thu dọn hoàn tất đang chuẩn bị chui vào túp lều thì từ đẳng sau có một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo cô quay trở lại.

Chu Hoàng Anh áp cô ở dưới thân, sau đó là chỉ chít những nụ hôn nóng bỏng như quả cầu lửa rơi trên làn da của cô làm cho cô nổi lên từng đợt gợn sóng.

“Hoàng Anh, anh đừng nghịch nữa mà!”
Ngọc Linh ngại ngùng dùng hai tay đẩy ngực.

của anh, sau đó cô nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bây giờ còn chưa tối đâu, hơn nữa Tạ Miên bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, anh chú ý một chút”
Hoàng Anh thổi nhẹ vào tai Ngọc Linh: “Anh không đợi được nữa rồi, cả một quãng thời gian em bị thương anh phải nhịn biết bao nhiêu em còn không rõ?” Sau đó lôi tiểu bạch thỏ vào rừng không ăn mới là thäng đại ngốc.


Trong nháy mắt, bộ quần áo trên người Ngọc Linh bị anh cởi rơi xuống đất Cảm thấy thân thể của cô không được tự nhiên như trước kia, Chu Hoàng Anh dơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của cô, giọng nói dễ nghe như thứ âm phổ mĩ miều nhất trên thế gian: “Bảo bối thả lỏng chút, có anh ở đây, đừng sợi”
Cuối cùng Ngọc Linh cũng không chống đỡ được nụ hôn của Hoàng Anh, không bao lâu, bên trong túp lều truyền ra những tiếng rên rỉ đứt quãng: “Ưmm, anh yêu… đừng mà…”
“Đừng cái gì? Tiểu yêu tinh, đi vào địa bàn của ta còn muốn cầu xin tha thứ?”
“Anh… đúng là đồ… nhẹ thôi, đau!”
Tạ Miên bị vứt ở bên ngoài nghe thấy bên trong túp lều truyền ra một loạt âm thanh ám muội như vậy, sắc mặt có chút biến đổi, đôi đũa tre mà cô ta cầm trên tay bị nhẫn tâm bẻ thành hai nửa!
Một lúc lâu sau, cô ta cởi bỏ giày, đi chân trần hướng về phía túp lều mà đi, tay dơ ra, nhẹ nhàng mở túp lều, tấm lưng của Hoàng Anh che chắn phần lớn tầm nhìn, chỉ mơ hồ nhìn thấy Ngọc Linh đang ở nằm ở dưới chăm sóc cho anh, bởi vì bên trong túp lầu rất nhỏ, rất dễ cụng vào đầu nên Hoàng Anh không quên giơ tay lên chắc giúp cô thể hiện sự sủng ái, nhẹ nhàng đến tận xương tủy!
Ngón tay cầm túp lầu càng ngày càng nặng, hận xông thể xé nát, một lúc sau, cô ta mới bỏ tay xuống rời đi.

Ở phương diện này Hoàng Anh vô cùng khỏe, lâu đến kinh người, Ngọc Linh vẫn còn nhớ đến Tạ Miên vẫn đang ở bên ngoài, nếu để cô ta nghe thấy đúng là không hay một chút nào, nên cô trực tiếp thắt chặt lấy côn thịt của anh hét dừng lại.

Chu Hoàng Anh hết cách, đành bỏ qua cho cô, cũng không quên trêu trọc mà nói: “Bây giờ có sợ rằng muộn quá rồi không?

Nên nghe hay không nên nghe có lẽ cô ta đều nghe thấy hết rõ mồn một rồi nhỉ?”
Nghe anh ta nói vậy, cô liền nhớ lại tiếng hét vừa nãy của cô chắc phải to lắm!
Vừa nghĩ đến bị Tạ Miên nghe được, cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, lại nhìn nụ cười mà Hồng HSu khi thưởng thức mỹ vị xong, cô xấu hổ đập nhẹ vào vai anh: “Đều tại anh cả đấy! Danh tiếng của em đều bị hủy hoại trong tay của anh rồi”
Nói xong cô ngay lập tức chạy khỏi túp lầu trước khi anh kéo cô lại mạnh bạo trừng phạt cô một trận, thời tiết bên ngoài thay đổi chóng mặt như tính cách của đứa trẻ con vậy, vừa nãy trời còn thanh, bây giờ lại nổi lên từng đám mây đen như muốn mưa đến nơi vậy.

Ngọc Linh ở bên ngoài tìm một vòng đến nửa cái bóng của Tạ Miên cũng không nhìn thấy.

Chuyện này là như thế nào?


Bình luận

Truyện đang đọc