ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Nói tóm lại nơi này làm cho người ta có cảm giác rất nghiêm nghị và ngưỡng một Có chuyên gia tiếp đón bọn họ ở cửa, đưa bọn họ vào phòng họp, lạnh lùng nói: “Mọi người trong này yên lặng chờ, lát nữa huấn luyện viên sẽ đến giải thích quy tắc ở đây cho mọi người Nói xong, cô ta liền đi ra ngoài.

Cô ta chân trước chân sau vừa mới đóng cửa lại thì phòng học phía sau lưng liền nổ tung.

“Trời ạ! Sao trường học lại phân công chúng ta đến cái nơi quỷ quái gì thế này, chuẩn bị phơi năng chết tớ rồi!”
“Cậu đang nói gì vậy? Hôm nay tớ đã tỉ mỉ trang điểm rất kỹ rồi!”
“Cậu nhìn xem những nữ binh sĩ ở ngoài kia, tất cả đều phơi nằng đến đen như than đá rồi kìa, chúng ta sẽ không trở nên giống họ chứ? Thật đáng sợ!”
Cái gì mà yên lặng tất cả đều bị bọn họ để ngoài não hết rồi, ai nói chuyện thì nói chuyện, ai trang điểm thì trang điểm, ai nghịch di động thì nghịch di động.

Duy nhất chỉ có Lâm Ngọc Linh là giữ quy tắc đang ngồi một chỗ.


Loại độc đáo này khiến cho những nữ sinh trong khoa nhắm vào châm chọc khiêu khích cô: “Các cậu nhìn xem cô ta kìa! Thật sự cho rằng mình là một quân nhân lợi hại, làm bộ cái gì không biết!”
ác cậu đừng quên, người ta đã từng dụ dỗ một thủ trưởng, đương nhiên phải làm bộ làm tịch giống vậy rồi, xem thử có cái gì mà quân nhân dụ dỗ không được!”
“Chờ xem đi, thể chất cô ta yếu như vậy, tớ đánh cược 300 triệu cam đoan cô ta không kiên trì mỗi quá ba ngày!”
Tiếng ồ cười vang lên.

Cánh tay đang buông xuống của Lâm Ngọc Linh không thể không nắm chặt, nhưng cô cũng sẽ không lãng phí thời gian để so đo với bọn họ.

“Cạch! Cạch! Cạch!”
Đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nặng nề.

Như thể dẫm nát vào lòng người khác, tuy rất xa nhưng gây áp lực khiến người khác cảm thấy khó thở.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng được đẩy ra…
Một nam một nữ nghiêm trang bước vào.

“Tất cả im lặng!” Khuôn mặt người phụ nữ không hề cười, khóe mắt thấm thoát gầm nhẹ.

Ngay tức khắc tất cả các âm thanh trong phòng học đều tan biến, mọi người đều bị trấn ấp.

Người phụ nữ lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bọn họ, đối mặt với người đàn ông phía trước lại buông lỏng cung kính nói: “Huấn luyện viên Viễn, mời.



Người đàn ông bước lên bục giảng, biểu cảm khuôn mặt không thay đổi nhiều, quát lớn nói: “Đây cũng là cơ hội cuối cùng! Đây là trại quân đội, không phải trường học để các bạn có thể tùy tiện gây rối, tôi hy vọng từ nay về sau các bạn có thể học tập bạn học ngồi ở kia!”
Người đàn ông chỉ tay về phía Lâm Ngọc.

Linh vẫn đang ngồi rất quy củ.

Bị gọi tên, Lâm Ngọc Linh cảm thấy được yêu mến một chút, trong giây lát cô mỉm cười.

Nhìn thấy chính là người bị mình khinh thường, các học sinh đều rất khinh bỉ khẽ xuy lên một tiếng.

“Có ý kiến gì không?” Người đàn ông trừng mắt nhìn họ với ánh mắt rất đáng sợ.

Mấy học sinh nhất thời kinh hãi: “Không có ý kiến.

.


Người đàn ông lúc này mới buông tha cho họ, anh ta tự giới thiệu: “Tôi tên là Dương Viễn, tôi là huấn luyện viên hướng dẫn các bạn trong vòng một tuần ở đây, vị nữ đồng chí này tên là Nguyễn Châu Bình cũng là chỉ đạo viên của các bạn! Nói cách khác trong vòng một tuần này, chúng tôi là người quản lý các bạn”
“Tôi sẽ không nói mấy lời vô nghĩa với các bạn, các bạn phải nhớ kỹ câu này cho tôi, từ khi các bạn tiến vào quân trại các bạn chỉ có phục tùng! Phục tùng! Phục tùng!”
Anh ta tổng cộng nhắc lại ba lần liên tiếp, hơn nữa âm thanh lần sau so với lần trước đều to hơn.


Ngay sau đó, Dương Viên dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Châu Bình ở phía sau, Nguyễn Châu Bình bưng ra một chai nước tẩy trang và bông tẩy trang tiến lên.

“Các bạn học viên ở đây nhờ sự giúp đỡ của bạn mình và chỉ đạo viên Châu tẩy trang xuống hết!” Dương Viễn ra lệnh.

Trong phút chốc, tất cả nữ sinh đều có bộ dạng như trời sắp sập đến nơi.

“Không phải chứ thầy giáo, chuyện này quá tàn nhẫn mà!”
“Đúng vậy, hôm nay trên trán tôi nổi lên một cái mụn trứng cá, không có đồ trang điểm che mọi người sẽ nhìn thấy hết”
“Để em ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào mấy khuôn mặt không có trang điểm, sao em sống nổi chứ!”
“Rầm!”
Bọn họ còn chưa kịp thảo luận xong, Dương Viễn lại lấy lòng bàn vỗ mạnh lên bàn.

Biểu cảm trên mặt anh ta kiến người khác trong lòng run sợ.




Bình luận

Truyện đang đọc