Màn đêm rất yên tĩnh, dường như cả không gian của cô chỉ có thể chứa gương mặt của anh, giọng nói của anh rất xa xôi như thể.
truyền tới từ một khoảng không khác, lành lạnh mà mang theo vài phần hấp dẫn người khác: “Đi ra ngoài với †ôï?”
Rõ ràng là đang dò hỏi người khác nhưng giọng điệu của anh lại không cho phép từ chối.
Lâm Ngọc Linh có thể nói không sao?
“Được” Cô nhàn nhạt phun ra một chữ rồi rũ mắt xuống, đôi chân thon dài của cô đặt xuống đất, nhanh chóng mang dép lê vào.
Khi cô đang muốn đứng dậy, Chu Hoàng Anh ở bên cạnh đột nhiên vung bàn tay to của mình lên, cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên đầu giường khoác lên vai cô, sau đó, dưới ánh mắt mờ mịt của Lâm Ngọc Linh, anh đưa một tay ra ôm lấy chân cô, tay còn lại thì vòng qua chiếc eo thon thả của cô bế ngang cô lên.
Hành động của Chu Hoàng Anh vượt ngoài dự liệu của Lâm Ngọc Linh, cô kinh ngạc đến mức muốn hét lên, may mà cô vẫn còn nhớ đến mẹ Kiều đang ngủ say trên giường nên vội vàng bịt kín miệng lại.
Vẻ mặt Chu Hoàng Anh bình tĩnh, đôi chân thon dài bước đi, khí thể mạnh mẽ ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Cả người Lâm Ngọc Linh dán lên trên người anh không dám nhúc nhích một chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực anh, chóp mũi thoang thoảng mùi bạc hà của hòa cùng hơi thở nam tính của anh, khuôn mặt của cô nhất thời ửng đỏ, trong lòng của cô lại dâng lên mấy phần an tâm không thể tả.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, gần như trong cùng giây phút đó mẹ Kiều vốn đang ngủ say trên giường cũng mở mắt ra, ánh mắt của bà hết sức tỉnh táo, hoàn toàn không có sự lười biếng khi mới ngủ dậy.
Bà không hề ngủ Con gái của bà đang cất giấu tâm sự của mình, lăn qua lộn lại, bà thân là mẹ của con bé làm sao có thể yên tâm ngủ say đây?
May mà Chu Hoàng Anh vẫn đến, trước mười hai giờ đêm, không hơn một phút không thiếu một giây.
Thông qua cửa sổ, nhìn hai bóng dáng đang ôm nhau dưới ánh đèn, đôi môi của mẹ Kiều từ ái cong lên Có vẻ như chuyện cả đời của con gái bà sắp được giải quyết, đời này của bà… người khiến bà cảm thấy hổ thẹn nhất chính là đứa con gái này.
Bà không sống được bao lâu nữa nên không thể chăm sóc cho Lâm Ngọc Linh, nếu có Chu Hoàng Anh bảo vệ con bé thì dù bà có chết cũng an tâm Ngoài cửa.
Chu Hoàng Anh tiếp tục ôm Lâm Ngọc Linh sải bước đi đến một bên hành lang không có ai, anh dừng lại, nhưng anh không có ý định đặt Lâm Ngọc Linh xuống.
Cửa sổ vẫn khép hờ, gió lạnh phả vào.
người hơi lạnh Tư thế của họ thực sự rất ám muội, Chu Hoàng Anh không nói lời nào, nhưng Lâm Ngọc Linh lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, cô cúi đầu hỏi: “Chu Hoàng Anh, tôi… tôi hơi nặng, anh thả tôi xuống đi nếu không anh sẽ mệt chết đấy”
Chu Hoàng Anh ám muội cong môi: “Không phải là tôi chưa từng tốn sức trên người cô”
Lời này… làm Lâm Ngọc Linh không nói nên lời.
Vẻ ửng hồng trên đôi gò má của cô càng lúc càng đậm, đầu cô cúi xuống thật sâu, giống như một chú chuột lang nhỏ đang tìm chỗ trốn.
Lúc này thân thể cô đột nhiên bay lên trên không, giây tiếp theo, bàn tay to của Chu Hoàng Anh nâng mông cô lên, đặt cô ngồi trên bệ cửa sổ.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi thẳng vào quần áo mỏng manh của Lâm Ngọc Linh, khiến cô lạnh cả người.
Nhưng… nhưng điều quan trọng nhất là…
Nơi đây là tầng sáu!
Cửa sổ sau lưng cô vẫn chưa đóng, nếu như Chu Hoàng Anh buông bàn tay đang ôm cô ra, khiến cô ngã xuống dưới thì cho dù không chết cũng sẽ tàn phế đó.
“Chu Hoàng Anh, anh… anh mau thả tôi xuống, tôi sợ” Giọng Lâm Ngọc Linh đứt quãng trong gió, ngón tay cô nhanh chóng năm lấy góc áo của Chu Hoàng Anh.
“Tôi muốn biết câu trả lời của cô, thời hạn ba ngày đã đến, chuyện tôi đã hứa với cô thì tôi đã làm được thế còn cô thì sao?” Chu Hoàng Anh không chút dao động, anh lại mở miệng hỏi tiếp: “Rốt cuộc là cô có muốn lấy tôi không?”
Nếu trước đây đầu của Lâm Ngọc Linh như một đống keo dán thì giờ đây, nỗi kinh hoàng đã đánh tan mọi lo lắng của cô.
Lâm Ngọc Linh run rẩy hét lên thành tiếng: “Anh bỏ tôi xuống dưới trước đã sau đó chúng ta hãy thảo luận vấn đề này”