ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bầu không khí càng ngày càng lúng túng “Vậy không quan tâm đến nữa, uống chén canh gừng này đi, sau này phải chăm sóc cho mình thật tốt”
Lâm Ngọc Linh nhắm mắt bưng chén lên, tiến gần tới bên miệng anh.
“Em sẽ để ý?”
“Này, nói thế nào đi nữa anh cũng đã từng là anh Chu của tôi..” Cô lâm bầm.
Người đàn ông nhíu mày, tỉnh rụi nhận lấy chén trong tay cô, uống một hơi cạn sạch canh gừng có vị cay cay.
Đợi đến lúc chén không quay trở về trong tay, Lâm Ngọc Linh còn có chút ngẩn ra, sao đột nhiên lại uống cạn rồi? Cô còn tưởng anh sẽ không uống cơ mà.
Lúc này.
Mưa rơi lớn hơn.
Sắc trời cũng càng lúc càng tối đen.
Lâm Ngọc Linh nhìn bên ngoài trời âm u, lại nhìn một chút người đàn ông năm trên ghế sa lon, rõ ràng yếu ớt nhưng giả bộ không có chuyện gì.

Hôm nay cô, dường như là không đi được, đừng nói Chu Hoàng Anh, thời tiết kiều này cũng quá mức ác liệt.
Cô cầm lấy điện thoại nhắn cho Tiêu Thành Đạt một cái tin.
Chẳng qua là, đối phương mãi vẫn không thấy trả lời.
“Khụ… Khụ..” Chu Hoàng Anh ho khan.
“Anh không sao chứ Lâm Ngọc Linh vội vàng để điện thoại di động xuống bưng nước đến bên cạnh anh: “Cổ họng khô cũng không biết uống nước, anh sống kiểu gì mà sống được lâu thế? Thật là làm cho người lo lắng”
“Không liên quan “m miệng, uống nước.”
Cô học anh nằm lấy cảm anh, ấn ly nước vào cửa miệng bắt đầu đổ vào.

Sau, mới hừ lạnh một tiếng ngã ra sau.

Có điều là đút cho anh miếng nước, nhưng lại toát hết mồ hôi cả người, cô xoa xoa trán, thở dài: “Thật không biết đời trước nợ anh cái gì.

Tôi lừa tình hay là lừa tiền mà đời này lại đáng thương đến vậy”
Người đàn ông mím môi không nói một lời.
Một lúc sau, mắt thấy thời gian càng lúc càng muộn, Lâm Ngọc Linh ngáp một cái: “Tôi không biết làm cơm, chúng ta gọi cơm bên ngoài đĩ?”
“Em muốn cho toàn thế giới biết anh ở đây cùng em?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
*..Mua ở ngoài đi” Anh cũng không dựng người dậy nổi.
Lâm Ngọc Linh buông tay, bày ra biểu tình “tôi nói tồi mà”.

Ánh mắt Chu Hoàng Anh trầm xuống, một tay kéo cánh tay cô qua, hung hãng hôn lên môi của cô, hai tay giam căm cánh tay cô, lại rất lại chính xác “giáo dục” cô.

Chỉ có điều.
Anh bây giờ rất yếu ớt.
Cô rất dễ dàng liền tránh ra khỏi anh, đắc ý đứng ở cạnh ghế sa lon nhướn mày nói: “Tôi đi gọi đồ ăn bên ngoài, anh tốt nhất đàng hoàng một chút, đợi ở nơi này đừng có cử động”
“Lâm Ngọc Linh”’ Trọng giọng nói người đàn ông có mùi nguy hiểm.
“Lêu lêu”
Cô hướng anh le lưỡi một cái, sau đó nhanh chóng trốn vào phòng vệ sinh.
Chu Hoàng Anh nhìn bóng lưng cô.
Môi bất đắc dĩ cong lên Haiz.
Bỏ đi, tùy cô.
Rất nhanh thức ăn bên ngoài được giao tới.
Lâm Ngọc Linh không chọn đồ ăn nhanh, mà là cháo thanh đạm.

Anh giao hàng bên ngoài đội mưa đưa tới, cô đưa tiền trả: “Vất vả rồi.”
“Cái này, cái này chúng tôi không thể nhận!”
Anh giao hàng mặt đầy vẻ ngại ngùng.
“Không sao.

Trời mưa thế này cũng không nhẹ nhàng gì” Cô dịu dàng nháy mắt.
“Đây…”
“Tôi đi vào trước.”
Anh giao hàng nhìn tờ tiền trong tay, rất cẩn thận bỏ vào trong túi, yên lặng đội nón lên, biến mất trong mưa đêm.
Đùng đùng.

Tiếng sấm vang.
Lâm Ngọc Linh mở túi ny lon ra, sờ vào hộp thức ăn: “Có chút lạnh, tôi đi hâm lại.”
Người đàn ông trên ghế sa lon, dường như lại sốt nặng hơn một chút, rất vô lực mà gật đầu.
Giọng nói cũng càng lúc càng nghẹn.

Lâm Ngọc Linh hâm nóng đồ ăn, mang nhanh đến ghế sa lon, Chu Hoàng Anh cũng đã ngủ.

Hô hấp nặng nề, hơi thở rất nặng Làm sao mà lại sốt nặng đến thế?
Cô đưa tay đặt lên trán của Chu Hoàng Anh xem xét.
Anh Chu à anh Chu, anh không phải là vô địch hay sao?
Bộp, Tay cô.
Bị anh bấu vào.
Người đàn ông mở ra đôi mắt đầy tia máu, bất mãn, hơi có vẻ địch ý nhìn về hướng cô “Anh sao rồi?”
Anh dường như có chút kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?”
Lâm Ngọc Linh:…


Bình luận

Truyện đang đọc