ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lúc gần bữa tối, Lâm Ngọc Linh dậy rồi.

Khi cô ngáp ngủ đi xuống lầu, TTA và Chu Hoàng Anh đang ở phòng khách chơi cờ vây, cô hiếu kỳ đứng nhìn được một lúc.

TTA vô cùng vững, là dạng thận trọng từng bước, còn Chu Hoàng Anh rất cấp tiến, đều là tận dụng triệt để, mặc kệ TTA có thể thủ như thế nào, anh đều có cách ở trong thời gian nhanh nhất, tìm được điểm đột phá tấn công Chậc.

Không nghĩ rằng TTA chơi cờ giỏi như vậy, lại có thể ngang ngửa với Chu Hoàng Anh.

“Ván cờ này, TTA thua rồi”
Trong lúc tình hình cờ hoàn toàn nhìn không ra thắng bại, Lâm Ngọc Linh đột nhiên mở miệng.


“Hả? Sao có thể được, bây giờ tôi với gia đang đánh bốc lửa, cũng không có thắt nút, làm sao có thể thua được, chị không hiểu thì đừng nói lung tung.


“Cờ vây, xem hình thức biết nội dung chính là vây quanh lại địa bàn, anh thủ vô cùng kiên cố là không sai, nhưng khi tính điểm, tuyệt đi trắng lớn hơn đen, anh thủ quá rồi, ngược lại giữ quá chặt khí của mình, cái này với cách thức và tiết tấu, không có bất kỳ liên quan nào” Lâm Ngọc Linh vừa nói cầm qua cờ trắng trong tay của anh ta, trực tiếp đối lên một đường rồng lớn của Chu Hoàng Anh.

TTA hoảng hốt muốn đi lại, nhưng vừa rồi Lâm Ngọc Linh biểu hiện ra thuật ngữ chuyên nghiệp, lại không giống như là lơ mơ, anh ta kiềm nén lại tâm trạng tiếp tục nhìn.

Chu Hoàng Anh hơi nhíu mày, trở bàn tay xuống con cờ vịn lại.

Lâm Ngọc Linh không cho anh bất kỳ cơ hội phản ứng nào, ngón tay dài lại chạy sang một bên khác của rồng lớn, trong lúc Chu Hoàng Anh phòng thủ lại, bất ngờ đánh thắt nút, người đàn ông vây quanh tấn công một trong số con cờ đối rồng lớn của cô, còn cô, thành công lấy xuống một mắt thắt nút.

Thoáng chốc, hình thức lờ mờ khó phân biệt.

“Cách chơi của kẻ điên thế này, ai dạy em đấy?” Chu Hoàng Anh đau đầu, vốn dĩ khá thong thả có thể thẳng được, hiện giờ anh nhất định phải dùng não.

“Lúc nhỏ em học qua một chút cờ vây”
“Đoạn mấy?”
“Đoạn bảy”
Vút…
TTA hít ngược một hơi thở lạnh: “Chị dâu của tôi, chị đang trêu tôi đấy sao? Gia mới đoạn năm, chị lại đoạn bảy?”
Lâm Ngọc Linh mỉm cười: “Đây là sở thích trong số không nhiều đấy mà, sau đó rất ít gặp được bên cạnh có người học cờ vây, thỉnh thoảng sẽ tới trang mạng xã giao chơi, TTA, chắc anh là đoạn ba chứ?”
“Chết tiệt, cái này cũng có thể đoán được ra?”
Cô chế nhạo nói giỡn rằng: “Thực ra tôi có thể thi đoạn chín đấy, nhưng mà không có tiên”

Hai người đồng thời im lặng.

Trong phòng khách, chỉ còn lại tiếng xuống cờ.

Cũng không biết là Lâm Ngọc Linh nhường, hay là mưu kế của Chu Hoàng Anh giỏi hơn một chút, hoặc là nửa ván trước của TTA thật sự quá rác rưởi, cuối cùng cho dù Lâm Ngọc Linh cố gắng xoay.

chuyển tình thế, vẫn là thua ba giao điểm cờ.

“Tôi nhường vị trí, hai người yêu nhau giết nhau một ván tôi xem thử” Trân Tuấn Anh liền nhường ra vị trí.

Lâm Ngọc Linh cũng không khách sáo, tuỳ ý nằm vài con cờ: “Đoán đi”
Chu Hoàng Anh ném ra một con cờ.

.

đoán số, đây là cách công bằng nhất để quyết định quyền ưu tiên cầm đen trằng, một trong hai người nằm một nảm, người còn lại nếu là ném một con cờ thì có nghĩa là đoán số lẻ, hai con tức là số chẵn.

Bàn tay nhỏ đặt trên bàn cờ buông nhẹ Lăn ra hai con cờ.

Đây có nghĩa là, Chu Hoàng Anh cầm cờ trắng, Lâm Ngọc Linh cầm cờ đen.

Vừa mới bắt đầu thì Lâm Ngọc Linh đặt giao điểm trước, Chu Hoàng Anh và cô kẻ xướng người hoạ xuống cờ, Lâm Ngọc Linh đặt giao điểm thứ hai, Chu Hoàng Anh đặt giao điểm xéo.


“Đi cách thức không?” Cô hỏi rằng.

“Tuỳ ý”
Có câu trả lời của người đàn ông rồi, Lâm Ngọc Linh đặt giao điểm của mình, hình thành kiểu song phi, Chu Hoàng Anh treo điểm.

Hai người qua lại, tốc độ cực nhanh.

TTA không nhịn được dụi mắt, anh ta chỉ thấy qua kiểu cờ nhanh chóng mười giây thế này trên thi đấu, giống kiểu cờ nhanh chóng dân gian thế này vẫn là thấy lần lại…hai người này còn quan hệ mật mình, quả thật giống như đang nằm mơ vậy.

Thì ra Lâm Ngọc Linh giỏi như vậy sao?
TTA liếm môi, bắt đầu lo lắng cho Chu Hoàng Anh.

Đây dù sao cũng là đoạn bảy đối với đoạn năm, khoảng cách thực lực đặt ở đây đấy.

Lạch cạch…
Lâm Ngọc Linh lại xuống một cờ.

Trực tiếp đối nơi viền bạc mà Chu Hoàng Anh phòng thủ rất chắc chắn “Tiếp chiêu đi, thủ trưởng đại nhân của em” Cô mỉm cười


Bình luận

Truyện đang đọc