ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Sở Nhược Phi không chịu đựng đả kích, nước mắt mãnh liệt trào ra: “Con, đứa bé này, tại sao chuyện lớn như vậy, con lại không cùng chúng ta thương lượng, con nói cùng người đàn bà này kết hôn thì liền kết hôn, còn không thèm hỏi qua ý kiến của chúng ta sao?”
“Thời điểm các người đem Tạ Miên đẩy tới cho con, mọi người có hỏi qua ý kiến của con hay không?” Chu Hoàng Anh công kích ngược lại.

“Chúng ta đều là vì lợi ích của con!” Sở Nhược Phi nghẹn ngào dồn dập, tròng mắt của bà ta chuyển một cái, đột nhiên nhô ra một cái ý nghĩ: “Bây giờ kết hôn cũng có thể ly dị mà, dù sao Tạ Miên cũng rất cởi mở, cũng sẽ không quan tâm con là người đã từng kết hôn đâu, các người bây giờ hãy cùng ta đến cục dân chính đi!”
Chu Hoàng Anh kịp thời nảm lấy cánh tay của mẹ nhắc nhở từng chữ: “Mẹ ơi, cả đời này của con sẽ không bao giờ ly hôn, nếu có thì lúc đấy con sẽ sống một mình.



Anh chặn mọi hy vọng của Sở Nhược Phi chỉ bằng một câu nói.

Chu Hoàng Anh quang minh chính đại nằm chặt lấy tay của Ngọc Linh, ánh mắt lạnh lùng liếc qua người trong hà: “Con biết chuyện này tuyên bố khiến cho mọi người khác đường đột, nhưng con đã không phải là lần đầu tiên nhắc nhở qua mọi người, bây giờ Ngọc Linh và con đã được pháp luật bảo vệ là vợ chồng, các người không có tư cách để nhét thê cho con ột người đàn bà khác.


“Chu Hoàng Anh, anh là sao có thể đối với tôi như thế chứ?” Tạ Miên oán trách hướng về phía của anh, mặt đều là nước mắt, lúc này khuôn mặt của cô ấy vô cùng khổ sở khiến cho người khác cực kỳ thông cả.

Nhưng Chu Hoàng Anh lại không có nửa điểm đồng tình, môi mỏng nhổ ra một câu vô cùng tàn nhẫn: “Tạ tiểu thư, là một người đàn bà tốt hơn hết là dè dặt một chút, trước kia có lẽ chúng ta đã phát sinh chuyện gì đó khiến cho cô hiểu lầm, nhưng bây giờ trong tương lai tôi không thể khiến cho vợ tôi ghen được, chúng ta cũng không nên xuất hiện cùng nhau quá nhiều, cũng hy vọng cô không còn tư tưởng gì với tôi nữa, lời của tôi cô đã nghe rõ chưa?”
Tạ Miên hai mắt trợn to, gần như là tan vỡ.

Cô ta không đủ dè dặt? Cô ta làm hết thảy mọi thứ là uốn gần anh thêm một chút, làm sao ở trong mắt của anh cô ta lại trở nên vô liêm sỉ đến như vậy?
Sở Nhược Phi đau lòng an ủi cô ta: “Tạ miên, con không phải khóc.


“Bác gái, các người nói tối nay muốn cùng con thương lượng về hôn sự cùng với Hoàng Anh, nhưng bây giờ con lại bị làm nhục như thế này, con cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy mất thể diện đến như vậy:’ Tạ Miên cắn chặt môi biểu tình hết sức thống khổ.


Sở Nhược Phi chột dạ cực kỳ, bà ta đề nghị: ‘Chuyện này chúng ta thật sự xin lỗi con, con trước tiên chớ đừng kích động, không bằng con để cho quản gia dẫn ra phòng khách nghỉ ngơi một chút?”
“Không được, con muốn về nhà trước, con không muốn ở lại nơi này để chúc phúc đâu!”
Nói xong Tạ Miên liền cầm túi rời đi mặc cho sự cản trở của nhà họ Chu.

“Tạ Miên!” Sở Nhược Phi kêu lên một tiếng, bà ta muốn đuổi theo, nhưng chân tay lại cuống cuồng cứng lại, bà ta đau đớn đến nỗi hô to lên.

“Mẹ!” Chu Hoàng Anh đứng tiến lên muốn đỡ, kết quả còn chưa đỡ được đã bị Sở Nhược Phi đẩy ra: “Mày đừng đụng vào mày bây giờ nhanh đuổi theo Tạ Miên, nói xin lỗi con bé, muốn cùng kết hôn với Tạ Miên đi.


Bà ta thậm chí vẫn không bỏ cuộc!
Chu Hoàng Anh giơ tay lên xoa xoa tâm của mình, thấp giọng nhắc nhở: “Cái này con không làm được, con đã có vợ, nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một người chồng.


“Mày… mày đây là đang muốn chọc giận chết mẹ rồi”’ Sở Nhược Phi dứt khoát năm trên đất, bi thương khóc rống lên.


Điều này khiến cho Chu Thẩm Sơn vô cùng bận rộn, vừa dặn dò người hầu của mình cho ông Chu thuốc chữa bệnh tim, lại vừa chạy đến giúp cho Sở Nhược Phi, bất lực nhất là hai người họ còn không biết phối hợp.

Chu Thẩm Sơn nhướng mắt và nhắc nhở con trai: “Hoàng Anh, đưa cô ta ra khỏi nhà trước.


“Được” Chu Hoàng Anh cũng muốn thư giãn nên anh đồng ý ngay.

Kết quả là, trước khi bước ra ngoài, đột nhiên có một giọng nói giận dữ sau lưng anh: “Chu Hoàng Anh, mày nên suy nghĩ kỹ càng, nếu mày dám đưa người phụ nữ này ra khỏi nhà này, thì sau này mày cũng đừng vào nhà này nữa! “
Nghe vậy, dáng vẻ Ngọc Linh trở nên nặng nề, cô chủ động vươn tay nắm lấy cánh tay Chu Hoàng Anh, lo lắng nhìn anh.




Bình luận

Truyện đang đọc