ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Anh, anh tới đúng lúc lắm.’ Người đàn ông nhất thời có chút sợ hãi, nhưng sau đó lập tức đã trở nên nổi giận, nói lớn: “Hôn sự giữa nhà họ Mạc và nhà họ Trần là do các bậc cha ông quyết định, vậy thì tại sao anh chỉ dùng một câu lại đòi hủy bỏ tất cả.

Anh có biết anh đã khiến Thiên An buồn thế nào không?”
Chuyện gì đây?
Hồng Hoàng cau mày.

Những lời này không đúng lắm thì phải.

Người đàn ông này dường như không phải người nhà họ Trần.

Mạc Vinh Thành không có chút tâm trí nào để ý đến lời nói của anh ta, vươn tay nằm lấy cánh †ay Hồng Hoàng: “Không sao chứ?”
“Anh †a còn không có khả năng làm tôi bị thương”
“Vấn đề của cô là cô luôn quá tự tin” Mạc Vinh Thành mím môi: “Đi kiểm tra…”
“Thật sự không sao.” Hồng Hoàng thu tay về, bất lực nói: “Mạc Vinh Thành, nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ trở về khu vực biên giới.

Nhắc lại cho anh biết, tôi không phải người mắc bệnh nan y”
“Tôi quan tâm tới cô cũng là sai sao? Mà quên đi, cô không muốn cũng mặc, cùng tôi trở về đi, bên ngoài này lạnh lắm”
Hồng Hoàng bị anh kéo đi vài bước về phía trước mới “À lên một tiếng, đột nhiên nhớ về Trần Thiên An: “Vậy thì họ phải làm thế nào? Cứ đế họ đứng trong gió lớn như vậy sao? Hơn nữa, bọn họ còn nhắc tới hôn sự gì đó, trước nay tôi không nghe thấy anh từng nhắc tới bất kỳ cuộc hôn nhân nào.”
Mạc Vinh Thành không quay lại, chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa, lãnh đạm và tàn nhãn nói “Chuyện này, đúng là còn chưa kể cho cô biết, người đàn ông đó là anh họ tôi.

Nếu không phải vì anh ta, nhà họ Mạc cũng không nghĩ tới việc sử dụng hôn nhân để biến Trần Thiên An thành hậu phương cho tôi.

Hai người đó thực ra cũng từng có chút quan hệ.”
“Để người khác lấy người mà bản thân mình có tình cảm ư? Tôi thực không thể chấp nhận được kiểu sắp đặt như thế” Hồng Hoàng khẽ lắc đầu.
“Mà này, nhà họ Mạc vì sao lại đồng ý đế anh không kết hôn với Thiên An nữa?”
“Tôi đã tìm được Ngọc Linh cho họ.”
“Cho nên bọn họ muốn có người theo dối anh, chỉ vì muốn xem anh có phải đang thực sự đi tìm người con gái đã thất lạc từ lâu của họ hay không?”
Mạc Vinh Thành gật đầu Người nhà họ Mạc xem ra cũng khá dễ đoán.
Hơn nữa con người cũng không tệ, nhìn anh lại cũng có chút giống với Ngọc Linh, nói là anh em cũng chẳng sai chút nào.
“Tôi từng nghĩ vị trí thủ trưởng này phải vô cùng khó khăn, thậm chí còn phải giống như thần thánh mới có thể giành được.


Vậy mà bây giờ anh và Chu Hoàng Anh lại coi nó không khác gì một trò đùa” Hồng Hoàng bật cười.
“Bây giờ tôi rất tò mò, “người kia” có đau đầu hay không.”
“Anh ấy còn vui mừng không kịp ấy chứ.
Chúng tôi đã quyết định sẽ kết thúc truyền thống cha truyền con nối, từ bỏ chức vị.

Mạc Vinh Dũng đã chết, thực ra nhà họ Mạc đẩy tôi lên vị trí này, vốn cũng đã không nghĩ gì tới huyết thống gia tộc.
nữa rồi.

Điều này có lẽ sẽ chỉ gây đau đầu cho…”
“Tôi chỉ sợ mấy vị trưởng họ của chúng ta.
Rõ ràng là một câu chuyện buồn, nhưng Hồng Hoàng lại cảm thấy buồn cười.
Ông cụ Thanh chắc hẳn đã không bao giờ ngờ răng Chu Hoàng Anh sẽ thực sự vì Ngọc Linh mà từ bỏ vị trí thủ trưởng cấp cao của mình.
Hai người đi bộ về biệt thự.
“Hôm nay cô ngủ ở đây.

Đây là chìa khóa”
Mạc Vinh Thành lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Hồng Hoàng: “Bổn giờ tới gặp tôi”
“Được rồi” Hồng Hoàng đáp.
“Tôi sẽ đợi cô trong phòng làm việc”

Hồng Hoàng gật đầu, lấy chìa khóa và hành lý để ở phòng khách trước khi lên phòng Cho đến bây giờ, cô vẫn còn chút lúng túng, thậm chí cảm thấy mơ hồ.
Đột nhiên trở thành bạn gái Mạc Vinh Thành, đột nhiên chuyển tới sống tại nhà anh ấy, thậm chí còn chuyển tới một cách công khai, quang minh chính đại.

Cô rõ ràng nói rằng không cần, trong lòng cô còn nghĩ thật kỹ, dù đã biết bí mật của anh, cô có thể nói với anh răng mình sẽ kín tiếng, không nói nhảm.

Vậy mà cuối cùng, vẫn không thể từ chối.
Có thể, chính cô bất giác nhận ra, cô đã vô cùng thích anh Cất hành lý và thu dọn phòng xong, cô ra khỏi rồi khóa cửa lại, đi về phía phòng làm việc của Mạc Vinh Thành.
“Cô Hồng Hoàng, cô thật đúng gi Bên khung cửa, Minh Trí đứng đó, lễ phép mim cười.
“Anh ăn mặc nhìn giống như sắp đi phỏng.
vấn vậy?” Hồng Hoàng nhìn bộ trang phục của Minh Trí, không khỏi mỉm cười.
Mặc dù mấy người quân nhân khi mặc vest đều trông rất đẹp, nhưng Minh Trí lại khác.

Dáng người anh đặc biệt vạm vỡ, thực sự không thích hợp mặc vest.

Ống quần như thế bị kéo ngắn lại, trông như đang được treo trên mắc quần áo.


Bình luận

Truyện đang đọc