ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



báo đáp Đáp án này đối với Mạc Vinh Thành mà nói Là ngoài dự liệu “Tôi? Tôi làm cái gì với cô? Làm cô sợ?” Anh ta buồn cười.

“Mạc Vinh Thành, tôi chí là ăn ngay nói thật, giống như anh không nên dễ dàng đối xử tốt một người khác, không thì bất luận kẻ nào đều biết sợ có liên quan đến anh” Vũ Hồng Hoàng nghiêm trang nhìn anh ta.

Có ý gì?
Anh ta tốt với cô ta quá, cho nên cô †a sợ?
Mạc Vinh Thành suy nghĩ vừa đổi, đôi mày vốn nhíu lại đột nhiên giãn ra, khóe môi nở nụ cười như có như không, nhẹ nhàng dựa vào ghế điều khiển một chút.

Không nghe được anh ta nói lại bất kỳ cái gì Vũ Hồng Hoàng theo có chút buồn bực quay đã hồ nghỉ nhìn anh ta.

“Tại sao anh không nói chuyện?”

“Không có gì, chỉ đang suy nghĩ tôi làm sai chỗ nào” Anh ta cố ý nói dối cô ta “Tôi chưa nói cô làm gì sai”
“Vậy tại sao ngay cả việc tôi đối tốt với cô cũng làm cho cô sợ?”
“Bởi vì không có cách nào báo đáp.


Dường như Mạc Vinh Thành không nghĩ tới cô ta sẽ trả lời như vậy.

Ánh mắt anh ta nhìn Vũ Hồng Hoàng lộ ra chút khó hiểu.

‘Vũ Hồng Hoàng nghiêng đầu, hơi cong môi cười với anh ta: “Không phải à? Thủ trưởng Mạc dựa vào cái gì cho rằng ngươi vô thanh vô tức tốt bụng, là ai cũng có thể nhận được? Như là tôi, phải cẩn thận biết bao nhiêu mới có thể làm cho.

mình ý thức rõ ràng, tôi với anh khác nhau rất xa, không có khả năng ngồi ngang hàng”
“Tôi coi cô là bạn bè, cô coi tôi là thủ trưởng?”
Anh ta cười nhẹ, trong tròng mắt giống như có vạn bông hoa cùng nở rộ.

Gô ta nhìn chäm chằm anh ta một lúc rất lâu, mới dời ánh mắt đi Mạc Vinh Thành là hạng người gì đây?
Rõ ràng lạnh lùng hờ hững như vậy, trở mặt, nhưng tại sao có thể dịu dàng cười rộ lên như vậy thậm chí có thể so sánh với thiên sứ? Nụ cười kìa, cho dù là so với Chung Thành, cũng không thua bao nhiêu nhỉ?
Cô ta lắc đầu, day mi tâm, ép buộc bản thân không được nghĩ nữa.

“Có chỗ nào muốn đi? Tôi dẫn cô đi” Mạc Vinh Thành khởi động xe, sau khi chọn một hướng thì đạp chân ga.

“Tôi nghĩ gặp Lâm Ngọc Linh”
“Cái này, sợ rằng có chút khó khăn, chuyện Tiêu Thành Đạt đã quyết định, cô vẫn đừng nên nhúng tay vào.


“Tôi muốn cô ấy”
Mạc Vinh Thành liếc nhìn cô ta.

Cũng không biết sao, anh ta đổi hướng đi đến chỗ khách sạn.

©ô ta có chút đặc biệt.

Trong phòng khách sạn Lâm Ngọc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, xuất thần nhìn mây ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ tâm tình sa sút mà cúi đầu, hay là đột nhiên nở nụ cười, nhưng cho dù là làm gì trong hốc mắt vẫn có giọt nước mắt trong suốt.

Tiêu Thành Đạt ngồi bên cạnh cô không nói câu nào yên lặng nhìn mây cùng cô.

“Ăn một chút gì không?” Lúc sắp đến tám giờ, Tiêu Thành Đạt lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.

“Tôi không đói bụng” Giọng nói của cô mềm mại giống như người cô vậy thoạt nhìn không có chút sức lực nào.

Tít tít.

.

Tiêu Thành Đạt còn chưa nói gì tiếp.

Bên ngoài có người quét thẻ phòng Anh ta đưa mắt nhìn lại, thấy là Mạc Vinh Thành mang theo Vũ Hồng Hoàng đến thì không vui nhíu mày, nhưng vẫn không mở miệng đuổi người đi, thêm một người ở bên Lâm Ngọc Linh, tóm lại là tốt, dù cho người này là Chu Hoàng Anh.

Chỉ cần có thể để cho cô khôi phục lại dáng vẻ cười rộ lên như hoa đào bên đầu thì làm gì cũng được.


“Lâm Ngọc Linh?” Vũ Hồng Hoàng đi vào phòng: “Chào ngài Đạt”
Tiêu Thành Đạt gật đầu, coi như là chào hỏi lại Nghe được giọng nói của Vũ Hồng Hoàng, cả người Lâm Ngọc Linh cứng đờ ngồi ở đó, không nói được một lời ôm chặt lấy mình, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không muốn.

Tiêu Thành Đạt vỗ nhẹ nhẹ bả vai của cô: “Không có việc gì”
“… Không muốn” Cô nói.

“Thấy một người bạn mà thôi”
Cô lại lắc đầu Tiêu Thành Đạt đối với cái này cũng rất bất đắc dĩ, anh ta cũng không thể ép Lâm Ngọc Linh, cưỡng chế cô có phản ứng với tất cả mọi thứ bên ngoài chứ?
Nhưng nếu cô cứ như vậy thì sẽ xảy ra vấn đề gì, ai cũng nói không rõ được.

“Thủ trưởng Mạc, là bởi vì chuyện của mẹ cô ấy mà cô ấy mới như vậy sao?” Vũ Hồng Hoàng nhỏ giọng hỏi người đàn ông đứng cạnh Một mùi hương bay vào mũi anh ta.

Mạc Vinh Thành “Ừ”.

một tiếng, mang theo cô ta đi tới bên cạnh Lâm Ngọc Linh.




Bình luận

Truyện đang đọc