ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Một lúc sau, người phục vụ lon ton chạy tới, cô đưa hóa đơn cho Tạ Miên nhắc nhở: “Cô ơi, người bạn này của cô đã ăn một mình hết 1 triệu 700 nghìn với chúng tôi.

Cô muốn thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ tín dụng?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người có thể ăn được như Trần Thiên Vũ sau khi làm việc ở đây quá lâu.

Tạ Miên nhìn Trần Thiên Vũ khó hiểu.
Trần Thiên Vũ thong thả ợ một hơi, sau đó anh ngây thơ giải thích: “Cô cũng biết công ty mới của tôi đã đầu tư tiền vào đó.


Hiện tại tôi không có nhiều tiền”
Thật là giả dối! Anh ấy là chủ tịch của một tập đoàn! Ngay cả khi anh ta nghèo, anh thậm chí có thể mua một bữa ăn KFC, phải không?
Tạ Miên ngoài mặt lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho người phục vụ, ‘Không ngờ anh Trần lại thích KFC đến vậy.

Mời anh đi ăn cơm cũng được.

Anh có thể gọi món tùy thích, nhưng tôi nghĩ anh nên ăn no”
“Vì cô đã nói như vậy..” Trần Thiên Vũ bắt chuyện và ra lệnh gọn gàng, “Vậy thì mang cho tôi hai mươi con gà nữa!”
Ánh mắt Tạ Miên nhìn Trần Thiên Vũ không còn sai nữa Trần Thiên Vũ nở một nụ cười với hàm răng trằng đều tăm tắp: “Tất nhiên là nó đã được đóng gói và mang đi rồi”
“Hãy làm theo lời quý ông này” Nụ cười của Tạ Miên vốn đã xa vời, không phải vì tiền, mà là vì hành vi quái đản của Trần Thiên Vũ.
Sau khi người phục vụ rời đi, Tạ Miên cuối cùng cũng có thể ngồi đối diện với Trần Thiên Vũ.

“Anh Trần, chúng ta thời gian hẳn là rất ngắn, cho nên em vừa tiết kiệm thời gian vừa nói?
Tạ Miên nói thẳng, “Anh cũng biết là em tham gia một cuộc thi phát sóng của anh, em muốn anh giúp em.

Giúp em thắng!”
“Ö? Thật thú vị! “Trần Thiên Vũ một tay chống căm, cong môi đùa giỡn “Nói cho tôi biết, em muốn tôi giúp thắng như thế nào?”

Tạ Miên cười: ” Về phương diện này thì anh nên biết rõ hơn em chứ? Chỉ cần anh nói điều kiện”
“Cô đang nhờ tôi giúp qua cửa sau?” Trần Thiên Vũ nói rất trực tiếp.
Có thể nói là đánh trúng tâm can của Tạ Miên.

“Anh Vũ, anh rất…”
Không thể nào!” Trước khi Tạ Miên nói ra lời rất thông minh”, Trần Hồng Ngọc đã nhẫn tâm từ chối.
Anh ta cười mỉa mai: “Cô coi tôi là Trần Thiên Vũ, ở đây là công viên giải trí tùy tiện chơi sao? Tưởng Tạ Miên giống nhân vật chân chính, không ngờ lại dùng những thủ đoạn đê hèn này sau hậu trường!”
Nụ cười của Tạ Miên đanh lại trên gương mặt anh.

Tưởng chỉ bị từ chối nhưng không ngờ Trần Thiên Vũ lại không nể mặt cô ta nên mới nói nặng lời như vậy.
Nhưng thật may là cô ấy vẫn chưa nói gì, và vẫn còn cơ hội để phủ nhận.

“Anh Trần, anh hiểu lầm rồi.

Thật ra, ý của tôi là nhờ anh viết lời cho tôi”
Tạ Miên mời.


Không có hạn chế nào trong trò chơi này, và đây cũng là phần khó nhất.

Bởi mỗi người đều phải cố gắng hết sức để có một câu văn cảm động, để khi đọc lại gây được ấn tượng cho người nghe.
Tạ Miên đã nghe nói về kỹ năng viết lời bài hát của Trần Thiên Vũ.
“Hì hì..”
Nghe Tạ Miên nói xong, Trần Thiên Vũ cười khinh bỉ, mặt đầy vẻ châm chọc, không để Tạ Miên vào mắt, mặt Tạ Miên lại đen lại, không ngờ anh ta lại như vậy.
Thật khó khăn, cô ấy phải giả vờ đáng thương, “Anh Vũ, em thực sự không còn nơi nào để đi.

Những gì anh nói qua điện thoại là đúng.

Người đàn ông em thích đã bị một người phụ nữ cứng đầu dụ dỗ.

Em không thể nhìn anh ta nhảy xuống hố lửa! Chuyện xảy ra là do người phụ nữ đang học kiến thức về phát thanh truyền hình nên em đã nghĩ ra chiêu này, nếu em thẳng, cô ấy có thể bỏ chồng em * Người phụ nữ đó tên là gì? “Trần Thiên Vũ hỏi bằng một giọng trầm “Cô ấy là Lâm Ngọc Linh.”


Bình luận

Truyện đang đọc