ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Ngọc Linh: ”…” Vậy không phải anh sẽ có lợi sao?
Không nói không rẵng, Chu Hoàng Anh đã ôm hôn cô, đưa cô vào phòng ngủ, quần áo cũng nhanh cởi mất.

Hai người thật tâm thật ý đối xử với nhau.
Trái tim Lâm Ngọc Linh loạn nhịp.


Về phương diện này thì anh chưa từng nhẹ nhàng ôn nhu, cô chỉ có thể đơn giản là đắm chìm vào bể dục cho tới khi đạt cao trào.
Trong lòng tràn ngập khẩn trương.
Bỗng Chu Hoàng Anh vuốt tóc trên trán, dùng giọng khàn khàn gợi cảm nói: “Còn nhớ hôm qua, anh đã nói gì với em ở ngoài sân không?”
Lâm Ngọc Linh nhớ lại hình phạt hôm qua, khuôn mặt ngay lập tức đỏ ửng: “Không, không nhớ”
Anh hôn lên vành tai cô, dỗ dành: “Em mắc cỡ sao? Đừng sợ, anh dạy em”
Anh là người trong quân đội, sức lực rất mạnh mẽ, xoay người một cái, tư thế của hai người đã đảo ngược lại.
Không thể chủ động lấy lòng anh sao?
Lâm Ngọc Linh lo lảng, khép đôi chân dài của mình lại, không cho Chu Hoàng Anh tiến vào: “Nói đi, hoặc là không làm, hoặc là làm như trước!”
Dù ở trong tình huống như vậy, cô vẫn rất cô chấp, Chu Hoàng Anh bất lực, búng trán: “Äy, nhất thiết phải chọn sao, khó chọn quá”
Cô tức giận: “Gì? Nếu thấy phiền thì đi tìm người khác đi!”
Chu Hoàng Anh nghĩ đến việc trêu cô, môi nhếch lên cười: “Vậy anh đi”
“Anh!” Lâm Ngọc Linh tức muốn khóc, không biết nên làm gì “Anh dám!”
Chu Hoàng Anh bật ra tiếng cười từ sâu trong cuống họng: “Sao anh dám chứ, đã ngủ với em rồi, người khác không vào mắt được!”
Lâm Ngọc Linh được chiều cho vừa ý, ngẩng cao đầu thỏa mãn.

Ngay khắc tiếp theo, cô bị áp mạnh mẽ ôm trọn, nhét vào tủ quần áo.
Cảm giác được có quần áo treo trên đầu, bóng tối vây quanh làm cô sợ hãi: “Ưm, Chu Hoàng, anh định làm gì?”
Nói xong, cô lại thấy ánh sáng.

Chu Hoàng Anh cởi bỏ quần áo, cũng chui vào tủ.
Tủ quần áo không nhỏ, nhưng chứa không nổi hai người: ‘Em không chủ động, vậy ta làm ở chỗ khác.

Trong tủ chưa thử qua mà?”
“Này…Hả?!” Lâm Ngọc Linh định hét lên, nhưng Chu Hoàng Anh lập tức khóa môi cô lại.

Anh dần hôn xuống dưới, qua cằm, qua xương quai xanh, dừng tại rốn, nói với giọng nhẹ nhàng.

“Lâm Ngọc Linh, sinh con cho anh đi”
€ô bị sốc.

Dù kết hôn chưa lâu, nhưng đụng chạm ít xa cách nhiều, hơn nữa cô còn có bài vở, nên dù muốn thế nào Chu Hoàng Anh cũng cố kiềm chế lại.

Hôm nay lại mở miệng là nói vậy.
Chắc là bị chuyện của Sở Nhược Phi với Tạ Miên kích thích rồi.
Nếu mà có con, cơ hội cô vào Chu gia càng lớn hơn nữa.
“Anh không cần miễn cưỡng…”
“Không phải là miễn cưỡng!” Anh đưa hai tay lên áp mà cô, nhìn cô chân thành: “Đây là từ trái tim.”
“Em có thể không biết nhiều thứ, nhưng anh có thể dạy, chăm em mang thai sinh con, dù sao anh cũng là trụ cột gia đình.

Vậy nên cho anh một cơ hội được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc