ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Anh ấy là một người rất tốt Nói đến đây, ánh mắt Lâm Ngọc Linh ngước lên nhìn bà Kiều rồi dần dần hiện lên vẻ cầu cứu.
“Mẹ, từ nhỏ đến lớn nếu như con có khó khăn gì không giải quyết được thì mẹ đều sẽ lặng lẽ giúp con đưa ra quyết định để giải quyết.

Lần này mẹ cũng giúp con đưa ra quyết định có được hay không?”
Bà Kiều cười nhẹ một tiếng, trên gương mặt xen lẫn sự yêu thương: “Ngọc Linh, trước đây con còn nhỏ vì thế nên không có chính kiến của riêng mình.

Hiện giờ con đã lớn rồi, đã là người trưởng thành rồi, phải tự mình học cách đối diện và giải quyết.


Huống hồ hôn nhân đại sự chỉ có một mình con mới có thể làm chủ được, chiếc giày có thích hợp hay không thì chỉ có chân của bản thân con mới biết, không có người thứ hai nào có thể giúp con thử giày cả”
“Mẹ, mấy lý lẽ này con thật sự hiểu hết nhưng mà con cứ nghĩ không thông được.
Đầu óc của con hiện giờ vô cùng rối loạn, mẹ cứ giúp con đưa ra ý kiến đi mà”
Bà Kiều trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chỉ có một cách có thể giải quyết được”
Lâm Ngọc Linh phấn chấn lại tỉnh thần và hỏi: “Gì cơ ạ? Mẹ mau nói đi!”
Bà Kiều chỉ chỉ vào vị trí chỗ tim của cô: “Hỏi thử trái tìm của con xem.”
Trái tim?
Cả người Lâm Ngọc Linh đều cứng đờ.
“Hỏi thử trái tim của con xem rốt cuộc là có thích Chu Hoàng Anh hay không.

Tuy rằng khoảng thời gian hai đứa quen biết nhau khá ngắn nhưng đã trải qua chuyện lớn đến như thế, trong lòng hai đứa cũng đã có sự hiểu rõ về đối phương rồi, tiền đề của hôn nhân là tình yêu.

Con không cần phải nghĩ đến mẹ, tuy rằng mẹ chưa rừng tiếp xúc với thủ trưởng, nhưng từ việc ngày hôm nay cậu ấy phái cảnh vệ đến tạm ứng viện phí cho chúng ta, còn có cả việc đổi phòng bệnh thì có thể thấy được cậu ấy là một người rất chu đáo.

Nếu như con và thủ trưởng thật sự đến bên nhau, cho dù mẹ có chết cũng yên lòng rồi”

*Mẹ, không cho phép mẹ cứ hở chút là nói những lời chết chóc” Lâm Ngọc Linh sợ hãi giơ tay lên che miệng của bà Kiều lại Bà Kiều nở nụ cười một cách cưng chiều: “Được, mẹ không nói nữa, tự con hãy suy nghĩ thử đi”
Lâm Ngọc Linh nắm lấy lòng bàn tay của bà Kiều, gối đầu lên trên đùi của bà, thành tâm thành ý nói với bà bằng tư thế dựa dẫm: “Mẹ ơi, nói thật là thật ra con đã rung động với Chu Hoàng Anh rồi.

Anh ấy rất tốt, bảo vệ con mọi lúc mọi nơi.

Cho dù là lôi bất cứ người phụ nữ nào ở thủ đô ra thì cũng sẽ không thể nào không rung động được”
Bà Kiều khẽ vuốt ve những sợi tóc của Lâm Ngọc Linh, khẽ cười và nói: “Vậy là đúng tồi.

Nếu như trái tim đã chạy đến bên chỗ cậu ấy tồi thì hãy cứ buông xõa bản thân một lần đi.

Đừng đợi đến lúc mình mất đi rồi mới bắt đầu hối hận, mẹ thật sự rất không muốn nhìn thấy con gái bảo bối của mẹ khóc nhè như một con heo ngốc nghếch đâu.”
Giọng nói của bà Kiều vô cùng ung dung, Lâm Ngọc Linh cũng không thể nhịn được cười ‘phụt ra thành tiếng.
“Cuối cùng thì con cũng cười rồi, con gái của mẹ cười lên vẫn đẹp hơn” Trong lúc nói, gương mặt bà Kiều cũng phác họa lên một độ cong nhàn nhạt.
‘Sau một hồi trò chuyện với bà Kiều xong, trái tim của Lâm Ngọc Linh giống như đã loại bỏ được một tảng đá to lớn vậy, hiện giờ cô đã sáng tỏ thông suốt, toàn thân thoải mái.
Cô hạnh phúc ôm chầm lấy thân thể mềm mại của bà Kiều và nói: “Mami ơi, mẹ thật tốt, mẹ nhất định phải ngoan ngoãn chữa trị, sớm ngày hồi phục, có thể ở cùng con đến suốt cuộc đời này.”

Nghe xong, mũi của bà lều bất chợt nổi lên cơn chua xót, khóe mắt cũng thấp thoáng ửng hồng lên.
Tình trạng sức khỏe của bà, bà là người hiểu rõ nhất.

Cho dù đã thay đối phòng bệnh, có thể tiếp tục tiếp nhận điều trị nhưng với tình trạng sức khỏe hiện giờ của bà, chỉ e là…
Bà không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, dù cho trong lòng có khó chịu nhưng bà vẫn võ lên vai của Lâm Ngọc Linh, nở nụ cười một cách thoải mái: “Ôi, dĩ nhiên là mẹ sẽ ngoan ngoãn điều trị thật tốt rồi.

Mẹ vẫn chưa được tham gia hôn lễ của con gái mẹ cơ mà, chưa được ôm cháu nữa chứ, sao có thể nỡ lòng rời đi được chứ?”
“Nhất định là mẹ có thể thực hiện được”
Lâm Ngọc Linh kiên định đáp lời Nghe thấy nguyện vọng nhỏ bé ấy của mẹ, ý nghĩ đồng ý kết hôn với Chu Hoàng Anh trong lòng của Lâm Ngọc Linh lại càng quyết liệt hơn một phần.
Hai mẹ con lại trò chuyện với nhau thêm bà Kiều buông vai của Lâm Ngọc Linh ra, cất lời nói một cách không nỡ: “Được rồi, con gái à con đừng ở lại đây nữa.

Con mau chóng quay về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học đấy”


Bình luận

Truyện đang đọc