ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đương nhiên, còn chưa kịp chạm vào thì người đàn ông đã trực tiếp dùng một tay hất văng tay cô ra.

“Cô làm gì đó!” Giọng người đàn ông đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Tay Lâm Ngọc Linh bị đánh cho đau, cô kỳ quái mà nhìn anh ta: “Anh có phải bị điên không, đau quá đi, vả lại giữa ngày hè nóng nực anh đeo kính râm làm gì!”
“Chuyện của tôi cô còn không có tư cách quản!”
Giọng điệu lạnh lẽo của người đàn ông khiến Lâm Ngọc Linh có cảm giác cứ như: mình đang đơn phương tình nguyện: “Được, tôi có thể không nhìn anh, nhưng anh cũng đừng giả ngu nữa, đừng có lừa tôi, mau trả bài đọc này về chỗ cũ đi”

Người đàn ông hất văng cái tay đưa tờ giấy qua của cô, giọng điệu ác liệt lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, bài này là do tôi viết, có nó thì có thể giúp cho tỉ lệ chiến thắng của cô tăng cao hơn”
Anh ta nói chắc chẵn như vậy, cho dù là Lâm Ngọc Linh thì cũng không soi ra được bất cứ sơ hở nào.

Lâm Ngọc Linh lại có cách nhìn mới về thái độ của người đàn ông, nhưng càng nhiều là nghỉ hoặc: “Nhưng tôi nhớ bản mo-rat của bài này được phát ra từ tay Tạ Miên, theo lý mà nói anh phải là viết cho cô ta mới đúng, sao đột nhiên lại đưa t “Đồ của tôi, tôi thích cho ai thì cho!” Người đàn ông cực kỳ ngang ngạch nói, nhưng lại không khiến người ta có chút phản cảm nào.

“Cô trả tiền gà giúp tôi, bài này coi như để báo đáp đi” Anh ta nói xong liền xoay người rời đi.

Lâm Ngọc Linh cầm bài đọc đó, suy nghĩ cực kỳ phức tạp, nghi ngờ nhìn theo bóng lưng người đàn ông, cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Khoan đã! Anh rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông hơi quay đầu, trên môi nở nụ cười khó hiểu, anh ta dùng thanh âm quyến rũ của mình chầm chậm mở miệng: “Một người giúp cô.


Lâm Ngọc Linh: “.

.

” Đây chẳng phải nói thừa sao!

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã biến mất không còn bóng dáng.

Hành tung của anh ta cũng như con người anh ta vậy, cực kỳ thần bí Chuyện đã đến nước này thì phải làm cho trót, cuối cùng Lâm Ngọc Linh cũng động lòng với bài đọc mà người đàn ông đưa tới, nguyên nhân đầu tiên là cô muốn thắng trận đấu, nhưng càng nhiều hơn là vì cô không muốn đọc bài đọc về ba kia, cô thật sự không thế khống chế tốt cảm xúc của mình.

Nâng tay nhìn thời gian trong đồng hồ trên cổ tay, thấy đã sắp tới lượt mình lên sân khấu, Lâm Ngọc Linh không kịp suy nghĩ nữa, trực tiếp cầm lễ phục của mình chạy đi thay.

Mà bên phía Tạ Miên, không ngoài dự đoán, cô ta đã tức điên lên, từng người bên cạnh cô ta cứ như con kiến bò trên chảo nóng, cẩn thận từng ly từng tý đè hơi thở mình xuống tránh cho bản thân chịu tai ương.

Nghe thấy trong đài phát thanh bên ngoài, MC đang lần lượt đọc số thứ tự tiết mục, khi càng ngày càng đến gần bản thân, cuối cùng Tạ Miên cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vươn tay hất hết đồ trước mặt mình xuống đất.

“AI” Cô ta khàn giọng gào to, chất vấn hỏi: “Mấy người làm việc kiểu gì vậy? Tại sao một người sống to đùng cũng không tìm được!”
Trợ lý lắp bắp bước lên trước giải thích: “Cô Miên, cô cũng không thể trách chúng tôi được, anh Vũ này vốn đã có hành tung quỷ quái, tối qua tôi còn thấy anh ta ở phòng làm việc bận rộn, vừa sáng ra liền mất bóng rồi, chúng tôi đã dùng toàn bộ sức lực lật tung cả Thủ đô lên, nhưng còn chẳng tìm được nửa cái bóng của anh ta, nên tôi rất nghỉ…”
“Nói!”
Trợ lý nhỏ giọng lại thở dài nói: “Cô Miên, có phải cô bị người đó lợi dụng rồi không…”
Anh ta không dám nói tiếp nữa, bởi vì không khí xung quanh người Tạ Miên dường như muốn nuốt chửng anh ta.


Thật ra Trần Thiên Vũ có rời đi hay không đối với Tạ Miên mà nói không có quá nhiều ảnh hưởng, nhưng quan trọng là anh ta còn cầm theo bản thảo mà trận đấu này phải dùng.

Sắc mặt Tạ Miên đen như đáy nồi.

Cô ta ngàn tính vạn tính nhưng cuối cùng lại không tính được bản thân vậy mà lại bị Trần Thiên Vũ chơi xỏ!
Nếu anh ta thật sự muốn chạy, thế giới rộng lớn, sao có thể tìm thấy được.

Nhưng tại sao anh ta lại phải làm vậy?
Không thẹn với lòng mà nói mấy ngày nay cô ta đối với Trần Thiên Vũ quả thật đã đạt tới trình độ muốn gì cho nấy.

Tại sao anh ta lại muốn chơi mình như vậy?


Bình luận

Truyện đang đọc