ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



*Tôi nghĩ vươn tay ôm anh, tuy nhiên lại không đủ can đảm.

Tôi từng bước cẩn thận, cuối cùng ôm lấy anh.

Thế giới bồng ầm ĩ, nhưng đó là vẻ đẹp mà tôi chưa từng nghe thấy.


Một chuyển động đẹp đẽ, như một dòng suối lướt qua tai tôi, chỉ còn lại tôi với anh.”
Lâm Ngọc Linh ngẫu hứng từ rất ngắn, nếu dùng một từ ngắn như vậy trong trận đấu thông thường, cô chắc chẩn sẽ bị loại, nhưng giọng nói của cô không hề run, sự chuyển đổi cảm xúc cũng rất tự nhiên, khó có thể làm cho người ta đâm chọc.
Dù vậy, trong nội tâm của cô vẫn rất căng thẳng.
“Vấn đề của cô là ở chỗ cô không đủ kiên định.

Rốt cuộc là tuổi còn quá trẻ” Tiêu Thành Đạt khẳng định.
“Ý anh là gì?”
“Cô có thể làm học viên?”
Học viên… Cô thực sự không có, cùng với Chung Thành và Đại Thành, Annie và những người khác, chỉ có thể được coi là sự giúp đỡ giữa bạn bè, căn bản chưa nói tới việc học thầy.

Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Linh lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Thành Đạt gật đầu: “Nếu là như vậy, cô có thể nguyện ý làm học trò của tôi?”
“ÁP “Dù là lồng tiếng hay phát sóng, trong nước hay nước ngoài, cô không thể tìm được ai đó thích hợp hơn tôi.” Tiêu Thành Đạt đứng dậy, đi đến trước mặt Ngọc Linh, từ trên cao nhìn xuống cô một lượt: “Tuy nói cô là phụ nữ, tôi không thích hợp để dạy cô nói, nhưng tôi có thể giải quyết những vấn đề này ở mức độ sâu sắc.



“Anh đang muốn thu nhận tôi làm học trò sao?” Lâm Ngọc Linh vừa kinh ngạc vừa vui mừng sắp nhíu mày, nhớ tới lời nói của Tiêu Thành Đạt nói cô không đủ kiên định và còn quá trẻ, liền đè nén mọi biểu cảm của mình xuống Trẻ nhỏ có thể dạy.
Còn biết kiểm soát biểu cảm của mình có nghĩa là không quá ngu ngốc, cũng biết vì chiến thắng nhưng không phải tất cả, nghĩa là trái tim chưa bị ăn mòn bởi lợi ích, vẫn còn một cái gì đó để được dạy.
Bằng không, nếu anh ta bỏ lỡ một thiên tài ngút trời như vậy, mặc dù Tiêu Thành Đạt có thể tìm được những người khác, nhưng sẽ không có nhiệt tình như vậy.
Lâm Ngọc Linh không đợi được câu trả lời, trong nội tâm có chút lo lắng, nhưng rồi cô nghĩ, bên kia chỉ nói muốn nhận mình làm học trò sau khi đã nói hết mọi chuyện về cô, nghe xong phần tùy cơ ứng biến mới thu nhận cô làm học trò, lo lắng cũng vô ích, tốt hơn hết là bình tĩnh và đợi câu trả lời ổn định Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiêu Thành Đạt đột nhiên mở ngăn kéo trước mặt, lấy ra một văn kiện từ trong đó: “Lại đây.”
Lâm Ngọc Linh đi tới, nhìn thấy chữ “thỏa thuận” được viết trên đó, ở dưới cùng của văn bản, Tiêu Thành Đạt đã ký tên của chính mình, tính cả tên tiếng Anh, ký hai cái “Ký nó.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là học trò của tôi.

Phụ trách dạy cô hết tất cả các công việc và dự án của cô, tôi hy vọng cô không để lại bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào.”
“Hả?” Không để lại thời gian rảnh sao?
24 tiếng đồng hồ tất cả đều là công việc sao? Lâm Ngọc Linh chớp mắt, cảm thấy có chút không hợp lý.
Vẻ mặt ngốc trệ của cô gái khiến môi Tiêu Thành Đạt cong lên, anh ta duỗi tay, tựa đầu, có vài phần tự đắc nhìn cô: “Cô nghĩ chính là như vậy.

Mặc dù Lâm Ngọc Linh chưa hiểu Tiêu Thành Đạt đến cùng là tính toán cái gì, nhưng việc ký vào thỏa thuận này để trở thành học trò của anh ta là một điều tuyệt vời có một không hai, đó là một vinh dự mà nhiều người trong nghề cầu còn không được.
Liều mạng!
Để bản thân tốt hơn!
Lâm Ngọc Linh lấy bút ký tên cô vào bản thỏa thuận, viết rất cẩn thận từng nét một.
Tiêu Thành Đạt lấy lại bản hợp đồng sau khi cô ký nó, nhìn thấy cô còn không hỏi về hệ thống phúc lợi bên trong, trong nội tâm có chút phức tạp, thứ nhất, anh ta thích tính cách của cô, chỉ có tích cách lãnh đạm như: vậy e rằng con đường phía trước không dễ đi.
Thứ hai, để một đứa trẻ như vậy ra làm cá cược anh ta không đành lòng.
“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài gọi Chung Thành và những người khác vào.”
“Uh… Cái đó, cục trưởng Tiêu, tôi có chủ ý “Cụ trưởng Tiêu? Lâm Ngọc Linh cô nên gọi tôi là gì?”
“Thầy, thầy giáo?”
Người đàn ông gật đầu hài lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc