ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, Tiêu Thành Đạt bất lực lắc đầu: “Sao vậy? Tôi là quỷ hay sao?”
“Không, không phải, sư phụ à, anh dọa học trò nhỏ đáng yêu sợ chết khiếp.”
“Thật không?” Anh ta sửa lại tóc cô cho thẳng: “Đi ra ngoài mà không chải đầu à?”
“Chắc tại chạy nhanh quá nên tóc tôi bị thổi tung, lâu rồi không cắt tóc, nấm hương buồn bã”.
Nấm hương buồn bã?
Một món ăn à?
Tiêu Thành Đạt không tiếp lời, từ độ cao 1m9 của mình, anh ta vừa vặn có thể thu hết được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào tầm mắt.


Ngũ quan thanh tú xinh đẹp nhưng cũng trang nhã dịu dàng, khuôn mặt ửng hồng, mang theo nét trẻ con của thiếu nữ, nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng cùng tỉnh tế của một người phụ nữ.
Anh ta nhìn và đồng tử như của một chú nai con mới sinh của cô, ngón tay đặt lên má cô, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, nuốt một ngụm nước bọt không nên có.
Ngay sau đó, hàng mi cong nhanh chóng cụp xuống, che đi một tia giêu cợt nơi đôi mắt hẹp dài.
“Tôi giúp cô cắt.”
“Hả? Không phải chứ, sư phụ còn biết cất tóc sao?”
“Không tin tôi à2”
Ừthì Thực ra, Lâm Ngọc Linh tin chứ, dù sao thì đó cũng là sư phụ của cô, cô liền ngoan ngoãn đi cùng với Tiêu Thành Đạt.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà anh ta.
Ở đây muốn cái gì có cái đó, dù cho vài tháng không ra ngoài cũng không sao.

Lâm Ngọc Linh rất thích nơi này, ý cô là, lân đầu tiên cô không để ý, nhưng lần này cô lại thấy một khu nuôi mèo rộng lớn!
Ở đó có mèo! Rất nhiều các loại mèo khác nhau!
Tuy nhiên… cũng không biết một người ưa sạch sẽ như Tiêu Thành Đạt sao lại thích mèo nữa?
“Sư phụ, sao anh lại mua nhiều mèo như: vậy: “Nhặt được”
“Gì?”

“Bọn chúng không thể tự mình sống được”
Lâm Ngọc Linh thè lưỡi, quên mất chuyện cắt tóc, nhào vào trong đống mèo: “Mèo con, đừng sợ, chị là người tốt!”
Tiêu Thành Đạt: Anh ta có chút mất kiên nhẫn mà cau mày, nhìn xuống chiếc đồng hồ Royal Oak đắt tiền trên tay trái.

Khi vừa định lên tiếng bảo Lâm Ngọc Linh đi ra, không ngờ lại phát hiện ra, cô với những con mèo đó đang chơi đùa vui vẻ đến kinh ngạc.
Ngay cả con mèo không cho phép Lục Vương động vào mấy tháng nay, cũng chủ động bước đến gần cô, dụi dụi vào chân cô lấy lòng Lâm Ngọc Linh cũng rất thoải mái, không hề từ chối, con nào đến cô cũng vuốt ve, có khi không vuốt tới, chỉ có thể đưa tay ra cho mấy con mèo lần lượt đi đến dụi.
Tiêu Thành Đạt bật cười.
Bỏ đi Tuy rằng nên dành thời gian cho những điều ý nghĩa hơn, thế nhưng, trông thấy cô như vậy, cũng không phải là không hay.
Anh ta bước đôi chân dài ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay thon dài khéo léo đẩy nhẹ gọng kính lên, thản nhiên ngồi trên sàn nhà: “Thích mèo sao?”
“Đương nhiên, sư phụ, anh đã triệt sản cho bọn chúng chưa? Nhiều mèo như vậy, nếu không triệt sản thì trong nhà anh e là sẽ có vô số mèo mất” Lâm Ngọc Linh bế một con mèo nhỏ mà cô rất thích lên: “Khả năng sinh sản của mèo tam thể rất lớn.”
“Đã làm rồi, bọn chúng có đầu bếp và bác sĩ thú y riêng”
“Chà, đúng là người có tiền” Lâm Ngọc Linh lè lưỡi “Cô cũng có thể.”
Những lời của Tiêu Thành Đạt không phải là nói dối, Lâm Ngọc Linh là học trò của anh ta, năng lực trong tương lai không thể đoán trước.

Cùng với chương trình phát sóng trực tiếp hiện tại, giá trị của cô cũng như nước đẩy thuyền cao vậy.


Chỉ cần đợi cho đến khi sự kiện của đài phát thanh lần này kết thúc, tin tức trước đó lại nổ ra, về cơ bản, thì cô đã có thể ổn định vị thế trong nước.
Thế nhưng.
Điều này đối với Lâm Ngọc Linh mà nói.
Còn rất xa.
Cô mơ hồ nhớ lại vài tuần trước, cô vẫn còn là một đứa trẻ tinh nghịch không hiểu chuyện.
“Sư phụ, cám ơn anh” Cô đột nhiên mỉm cười và quay đầu lại: “Cám ơn anh rất nhiều, nếu không có anh, có lẽ tôi cũng không thể sống tới hiện tại”
“Đừng có đùa như vậy”
Dù cho có một ngày.
Anh ta chết đi.
Thì cô cũng phải sống thật tốt.
Ánh mắt Tiêu Thành Đạt mờ mịt không rõ, ngón tay thon dài đang ở trên người chú mèo chợt chuyển lên vai cô, đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng.
Hương thơm mát lạnh trên cơ thể của người đàn ông xộc vào mũi.


Bình luận

Truyện đang đọc