ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Lâm Ngọc Linh, tôi cứu cậu thật sự không có ý đồ gì.

” Nói tới chỗ này, Tạ Miên tựa hồ nghĩ tới điều gì, cô ấy lại tiếp tục nói: “Nếu như cô thật sự muốn đền bù cho tôi, thì để cho tôi thường xuyên tới thăm cô đi, tôi chỉ có một người dù sao cũng rất tịch mịch, hàn huyên với cô nói chuyện phiếm tôi cảm thấy rất có tiếng nói chung!”
Trong tròng mắt Tạ Miên tràn đầy khát vọng chân thành, trong lòng cô mềm nhũn, nhưng không quyết định được, không thể làm gì khác hơn là đem tầm mắt nhìn sang Chu Hoàng Anh.

Sắc mặt Chu Hoàng Anh ngưng trọng, không đở nổi khẩn cầu của Lâm Ngọc Linh, anh ấy chỉ có thể làm ra quyết định tốt nhất: “Nếu không ảnh hưởng đến Lâm Ngọc Linh nghỉ ngơi cô có thể tới.



Chuyện này làm cho Tạ Miên cao hứng: “Vậy thì thật là quá tốt, cái này em biết, em sẽ có chừng mực!”
“Sau này sẽ chiếu cố nhiều hơn” Lâm Ngọc Linh không chút phòng bị nào nở ra nụ cười.

Tạ Miên vô cùng vui vẻ đáp: “Chiếu cố thì chưa cần nói tới, chỉ cần tôi không làm phiên cô, không có chọc cô không vui tôi cũng đã cám ơn trời đất.


“Sẽ không đâu!” Lâm Ngọc Linh lắc đầu phủ ni cô cùng Tạ Miên lần đầu tiên nói chuyện khoái trá như vậy.

Chu Hoàng Anh lại không dễ dàng tin tưởng cô ta như vậy, thừa dịp Tạ Miên gọt trái cây cho Lâm Ngọc Linh, anh dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nhắc nhở: “Cô tốt nhất thu tất cả tay chân của cô lại, đừng để cho tôi phát hiện cô có bất kỳ động cơ gì, tôi sẽ không bỏ qua cô!”
Nghe cảnh cáo của anh, Tạ Miên năm con dao không chắc, lưỡi dao sắc bén cắt vào ngón tay thành vết thương nhỏ, cô ta nhìn máu đang chảy ra, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.


Dựa theo yêu cầu của bác sĩ, Lâm Ngọc Linh phải ở bệnh viện dưỡng thương một tháng, cô làm sao có thể nhãn lại tính tình, ở ngày thứ ba liền không nhịn được tịch mịch, đòi phải về nhà.

Cũng may, là cô bị thương ở cánh tay, Chu Hoàng Anh cũng mặc kệ để cô đi, lấy tiên lương cao đem toàn bộ mấy cá bác sĩ trông coi Lâm Ngọc Linh đều mời về trong biệt thự, trận thế kia làm cho người khác vô cùng chú ý.

Sau khi về đến nhà, ngay cả cửa xe Chu Hoàng Anh cũng không để cho Lâm Ngọc Linh tự mở, trực tiếp ôm cô đi vào bên trong biệt thự.

Lâm Ngọc Linh theo thói quen đem đầu khẽ tựa lên trên ngực anh, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ở nhà rồi cũng không cần phải cẩn thận đến như vậy chứ?”
“Không được, em không thể lại bị thương!” Chu Hoàng Anh trả lời thiết diện vô tình, lần này đã làm hành hạ tinh thần anh ấy gần như muốn qua đời, nếu như lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn nữa rất khó tưởng tượng được anh ấy sẽ làm ra cái gì.

Về đến nhà, Chu Hoàng Anh lại tự mình cầm đệm tới cho Lâm Ngọc Linh, cảm thụ được anh nghiêm túc chiếu cố, Lâm Ngọc Linh trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Hoàng Anh, anh sắp chiều hư em rồi, anh có biết mọi người trong bệnh viện đều nói anh là thê nô hay không!”
Chu Hoàng Anh đối với cái xưng hô này không để ý, anh hơi nhíu mày đáp: “Phải làm người lãnh đạo quốc gia lâu như vậy, đời này làm nô cho em cũng rất tốt.



Lâm Ngọc Linh khẽ mím môi đỏ mọng, cực kỳ cảm động nhìn anh.

“Nho được nhập từ Tân Cương tới đây rất ngọt em có muốn nếm thử hay không?” Chu Hoàng Anh tiện tay cầm lấy một quả hỏi.

“Được!” Lâm Ngọc Linh rất tự nhiên muốn đưa tay nhận lấy, không nghĩ tới, Chu Hoàng Anh lại ném đi, bồ đào ở giữa không trung vạch ra một đường vòng cung xinh đẹp, cuối cùng rơi vào trong miệng anh.

Bàn tay Chu Hoàng Anh dỡ lấy sau ót cô ấy, đưa tay kéo một cái, liền đem cô ấy kéo đến gần mình cách trong gang tấc, môi của anh lộ ra một nụ cười tà tính, cán lấy nửa quả nho, nửa quả lộ ra ngoài thì đưa tới bên miệng Lâm Ngọc Linh “Anh… Thật là xấu!” Trên mặt Lâm Ngọc Linh hiện lên vẻ thẹn thùng đỏ ửng, nhưng vẫn phối hợp đến gần anh.

Cô hé môi ra vừa mới chuẩn bị cần lấy quả nho trong miệng Chu Hoàng Anh, đột nhiên ‘Phanh ‘ một thanh âm vang lên, cửa phòng khách bị đẩy ra!


Bình luận

Truyện đang đọc