ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Sau khi trở lại thủ đô.

Bốn ngày liên tiếp Lâm Ngọc Linh không gặp Chu Hoàng Anh, anh bận đi sớm về muộn, mà chính cô cũng bận, thời gian so với anh cũng chẳng khác bao nhiêu.

Thường rời đi khi trời chưa sáng, đến khi bầu trời tối đen mới có thể quay trở về.

Chỉ trong vài ngày, cô cũng đã xuất hiện thêm nhiều vết mới, trên khuôn mặt non nớt và trắng trẻo còn có thêm vài vết sẹo, trên cánh tay còn có những vết xước, tóm lại trông vô cùng thê thảm.

“Tiếp tục.


” Tiêu Thành Đạt đứng đó, lời mà anh ta nói ra chỉ có hai chữ lạnh lùng như: thế.

“Thầy, tôi không chịu nổi nữa rồi” Lâm Ngọc Linh ánh mắt long lanh cầu xin: “Tôi cũng đã tập luyện được bốn tiếng rồi”
“Hoặc là tiếp tục, hoặc là đừng đến đây nữa: Lâm Ngọc Linh chịu ủy khuất muốn bật khóc, không thấy đối phương có phản ứng gì nên cô chỉ biết chống đỡ cơ thể và dùng hết sức mình để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà anh ta giao cho.

Cho đến khi Lục Vương đẩy cửa ra.

Nhìn thấy cô gái thắt bím tóc cả người đầy mồ hôi, nhanh chóng chạy đến đỡ cô: “Tiêu Thành Đạt, anh đúng là huấn luyện viên ma quỷ”
“Thả cô ấy ra, để cô ấy tiếp tục, giới hạn của cô ấy không chỉ có vậy”
“Đừng sợ, tôi bắt mạch cho cô trước”
Lục Vương hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Tiêu Thành Đạt.

Tiêu Thành Đạt không nói gì, ánh mắt hiện lên một tia không kiên nhãn.

Mạch khá ổn định, luyện tập cường độ cao cũng không có hại đến tim phổi của cô, thật là kỳ lạ, Lục Vương bỏ tay xuống gãi đầu vô cùng khó xử: “Không nên đâu, cô ấy tập luyện với cường độ lớn như vậy, vậy mà lại không có phản ứng gì à?”
“Vậy anh cho là như thế nào?”
“Tôi… Quên đi, là lỗi của tôi, các người tiếp tục đi” Lục Vương nói, đặt một chai chất lỏng màu xanh lục bảo xuống bàn: “Sau khi tập luyện xong, nhớ cho cô ấy uống cái này, ật vất vả mới có thể làm ra nó.



“Đi thôi”
Lục Vương vẫy tay, hướng về phía Lâm Ngọc Linh làm động tác cổ vũ.

Lâm Ngọc Linh gật đầu, cản chặt răng, càng thêm sức để hoàn thành nhiệm vụ của Tiêu Thành Đạt giao cho.

Hiện tại, cô không chỉ đại diện cho Tiêu Thành Đạt, mà còn cả Lục Vương, cô là học trò của họ, không thể khiến họ phải cảm thấy mất mặt, cũng không thể khiến thực lực của bản thân có sự chênh lệch, nếu không chính là khiến bọn họ phải ra mặt.

Sau khi hoàn thành một buổi huấn luyện, còn phải tiếp tục luyện tập kỹ xảo phát thanh.

Cuối cùng, Lâm Ngọc Linh cũng được đi tắm, sau khi tắm xong, ngay cả sức lực để cử động đầu ngón tay cũng không còn, tê gục xuống ghế sô pha, ngủ thiếp đi không có động tác gì.

Tiêu Thành Đạt bước tới, đắp chăn cho cô, nhìn khuôn mặt yên lặng đang say ngủ của cô gái, ánh mắt anh ta trở nên sâu thảm, khóe môi khẽ cong lên, ngón tay thon dài nhặt tóc vương trên mặt cô.

Hương thơm dịu dàng.

“Hừ” Lâm Ngọc Linh gãi gãi khuôn mặt ửng hồng có chút ngứa ngáy.

Người đàn ông quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi đứng lên, đi tới một bên cầm một tập tài liệu lên, ghi lại tất cả những hạng mục vận động mà cô đã làm hôm nay, cũng như năng lượng mà cô có thể tiêu hao, cuối cùng kết thúc bằng việc tính toán cấu trúc thể chất của cô.

Cũng không tệ lắm.


So với dự đoán trước kia của anh ta thì ngày càng mạnh hơn.

Từ giọng nói đến vóc dáng, đều giống với yêu cầu mà Tiêu Thành Đạt đã đặt ra Nếu như cô không phải phụ nữ, chưa biết chừng còn có thể đọ với anh ta về phương diện “cái kia” nha.

Lục Vương ló đầu ra Tiêu Thành Đạt quay đầu nhìn về phía anh ta: “2”
“Uống chưa?”
‘ừ”
“Có nhu cầu khẩu vị gì không?”
“Không có, còn việc gì không?”
“Đương nhiên là có, để học trò của anh nhanh chóng đối diện trực tiếp, đàn anh của cô ấy cũng đã có hơn mười nghìn người hâm mộ, một đám em gái đam mê thanh khống, nghe thấy giọng đàn ông đều không động đậy” Lục Vương thở dài, lo lắng nhìn cô gái trên sô pha.

Trong thời đại mạng xã hội mà chị em là xu hướng, cô ấy là con gái, không dễ để cô ấy chiếm được sự ưu ái của họ, nhưng nếu muốn thu hút các chàng trai, về một số phương diện cần phải có chút “hy sinh”.




Bình luận

Truyện đang đọc