ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Không cần, cô ấy là người phụ nữ của con, có quyền được nghe những thứ này.


Giọng nói của Chu Hoàng Anh cực kỳ bá đạo.

Chiếc gậy trong tay ông Chu nặng nề đập thật mạnh xuống đất, trầm giọng nhắc nhở: “Chu Hoàng Anh, con để người phụ nữ này ở lại, thì tốt nhất đừng có hối hận!”
“Thật ra thì… Ông nội gọi cho con lần này nguyên nhân là vì muốn sắp xếp cuộc hôn nhân cho con với Tạ Miên.


” Nghe vậy, Chu Thẩm Ngôn mới có chỗ cố ky giao phó.

Nghe lời ông ta nói, Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh sắc mặt đều là biến đổi, ngay cả Tạ Miên cũng là một trận kinh ngạc!
Tối nay cô ta đã định lăn ra ngủ, nhưng không ngờ lại nhận được cuộc điện thoại từ Sở Nhược Phi, bảo cô ta đến nhà họ Chu, trước đó cô ta căn bản cũng không nghe qua bất kỳ tin tức gì, cho là một cuộc họp gia đình bình thường, không nghĩ rằng lại là cuộc họp để an bài cho cô ta và Chu Hoàng Anh.

“Tại sao lại không thương lượng với con?” Chu Hoàng Anh chất vấn.

Ông chu hoàn toàn không quan tâm mà liếc anh một cái: “Còn cần phải thương lượng sao? Đây không phải là chuyện đã quyết định từ trước rồi à? Cháu và Tạ Miên tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, những người già như ông đây cũng đã sớm muốn có cháu để bế bồng, cho nên hôn sự này hôm nay phải quyết định.


Giọng ông Chu khẳng định một cách chắc nịch, là rõ ràng chắc chắn hôm nay phải có đáp án cho chuyện này.

Hơi thở âm trầm của Chu Hoàng Anh bùng lên, cả người của Lâm Ngọc Linh tràn đầy sự lạnh lùng, đôi môi bị cô cắn nát ra đến nỗi đổi sang hẳn màu khác.

Cô kinh ngạc nhìn về phía của Chu Hoàng Anh, anh như cũ mặt không cảm xúc gì khiến cho người ta không rõ anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tim của Lâm Ngọc Linh không tránh được những bất an nên đập.

thình thịch, cô không quan tâm người khác, cô chỉ quan tâm đến lựa chọn của Chu Hoàng Anh là như thế nào.


Tại chỗ mỗi người đều tự cất cho mình tâm sự riêng, duy chỉ có Sở Nhược Phi là treo cho mình một nụ cười, bà ta hưng phấn kéo tạ miên hỏi: “Tạ miên con là cô dâu, có quyền lên tiếng nhất ở đây, con cảm thấy lễ đính hôn tổ chức vào ngày kia liệu có được không?”
Tạ Miên trong lòng thì cao hứng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra e thẹn, ngại ngùng đáp lại: “Bác gái, con không có ý kiến, con nghe theo mọi người.


“Vậy hấy để cho ông nội đặt phòng, chọn một nơi tốt nhất để tổ chức hôn lễ!” Sở Nhược Phi mỉm cười nói.

Quan điểm của Chu Hoàng Anh dường như bị loại trừ, không ai quan tâm.

Anh giống như một món đồ chơi để mặc cho người khác định đoạt, hôn nhân của mình cũng không thể quyết định được.

Lâm Ngọc Linh không nhịn nổi, cô chợt đứng dậy, cũng không đoái hoài đây là ở trong trường hợp nào, trực tiếp nói lên quan điểm của mình: “Đủ rồi, hôn nhân là chuyện tình cảm cá nhân của hai người, các người không có tư các nhúng tay vào nhiều đến như vậy!”
“Cô… cô muốn làm gì?” Vừa nhìn thấy Ngọc Linh hung ác như vậy, Sở Nhược Phi luôn nhớ tới trong lúc ở tiệm áo cưới, suýt nữa bị cô vả cho một cái bạt tai, trong phút chốc, bà ta liền có cảm giác sợ hãi “Tôi, cái gì cũng không muốn, tôi chính là không ưa cái cách mà các người hành xử một cách ngang ngược đến như vậy, các người có quan tâm đến suy nghĩ của Hoàng Anh không? Có hỏi anh ấy thích hay không?”
Lâm Ngọc Linh dường như là hét lên.

Lâm Ngọc Linh đứng trước Chu Hoàng Anh, dường như là muốn bảo vệ anh.


Đối với Lâm Ngọc Linh mà nói, nếu chính cô bị chịu tổn thương có thể cười một tiếng là qua, nhưng nếu Chu Hoàng Anh bị tổn thương, cô sẽ không thể để yên như vậy, cô sẽ không sợ bất kỳ một ai cả.

Ánh mắt của Chu Hoàng Anh vẫn dừng lên ở trên người của cô, rõ ràng không khí lúc này rất nghiêm túc, nhưng đôi môi mỏng của anh không khống chế được vẫn nở ra một nụ cười Thấy anh nối giáo cho giặc, ông Chu tức giận: “Cô thật là to gan, lại dám ở chỗ này mà đối đầu với bậc trưởng bối, nếu như cô thích như vậy, tôi sẽ không để cho cô bình yên mà trở về đâu!”
Tiếp theo, ông ta ra lệnh: “Vệ sĩ, đem người đàn bà này đánh hai mươi gậy, để cho cô ta nhận được sự giáo huấn!”
Một giây kế tiếp, bốn năm người vệ sĩ từ bốn phía tập hợp lại.

Nhìn thế trận này, hai chân Lâm Ngọc Linh có chút mề những lại, nhưng trong lòng lại không có chút nào sợ hãi cùng hối hận.

Một người vệ sĩ liền đưa tay ra nằm lấy bả vai của Lâm Ngọc Linh, hẳn ta dùng lực thô bạo để dẫn cô đi, nhưng kết quả chưa đi được nửa bước, chỉ nghe thấy tiếng “Rắc” ở Cổ tay.

Cho dù là ai cũng không thấy rõ được cảnh động thủ lại của Chu Hoàng Anh.




Bình luận

Truyện đang đọc