ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bây giờ cô có cảm giác chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!
Nhưng mà cũng may, cô vẫn giữ được.

chút tỉnh táo, lúc Chu Hoàng Anh thực sự muốn tiếp xúc thân mật hơn với cô thì cô đã kịp thời năm lấy bàn tay không thành thật của anh.

“Chờ… đợi một chút! Em có chuyện muốn nói: Chu Hoàng Anh bất mãn vì bị cắt ngang thế này, mày kiếm của anh xấu xa nhướng lên, nghiêm túc nói: “Em cứ muốn nói lại thôi như vậy sẽ khiến anh cho răng em đang cố ý muốn nghênh còn cự, hậu quả của trò này rất nghiêm trọng đó”
Bản thân Chu Hoàng Anh là người đứng đầu quân đội, có sẵn uy nghiêm trong người, lúc này cả người Lâm Ngọc Linh vừa mới nếm trải vị ngọt nên đầu óc có chút mê muội, sau đó lại bị uy hiếp liền sợ đến mức cả người run lên.


Trông cô giống như một con chuột lang nhỏ, sợ hãi cúi đầu, chỉ lộ ra hai mắt rụt rè nhìn anh.

Khí thế trên người Chu Hoàng Anh biến mất mà không rõ lý do.

Cho dù anh có đối mặt với người lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chưa từng thua, nhưng mà bây giờ anh lại phát hiện, ở trước mặt Lâm Ngọc Linh anh không có cách nào cả.

Cô không cần vũ khí, chỉ cần dùng ánh mắt này nhìn anh, trái tim của anh giống như bị thứ gì đó mềm mại đập vào, sức chiến đấu của anh cũng theo đó mà mất đi.

Nghĩ đến đó, anh bất đắc dĩ đưa tay lên xoa xoa mi tâm, cố nén lại cảm xúc kỳ quái của mình, lạnh lùng nói: “Cho em một phút, nói!”
Lâm Ngọc Linh sửng sốt: “Một phút, ngắn quá vậy?”
“Nửa phút”
Đột nhiên, Lâm Ngọc Linh sợ đến mức đầu hàng vô điều kiện: “Được rồi, để em nói.


Cô giải tỏa suy nghĩ của mình trong vài giây: “Là như thế này, từ nhỏ em đã rất chậm chạp trong việc tiếp thu sự vật hay con người mới, chuyện kết hôn của chúng ta như vậy thật sự là quá nhanh rồi, ngay cả một chút thời gian để chuẩn bị cũng không có.

.



“Em biết được gả cho anh là phúc báo nhờ hương khói mồ mả tổ tiên, nhưng… nhưng hương khói này có hơi quá nhiều”
Trần Anh Tuấn vẻ mặt mong chờ nhìn sang, từ nấy đến giờ đều không hề chờ được kết quả như ý, không khỏi lo lắng hỏi: “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy?”
“Em.

.

“Đã hết giờ rồi!”
Lâm Ngọc Linh còn chưa nói xong câu tiếp theo thì đã bị Chu Hoàng Anh dùng bốn từ để dập tắt, cô không còn chỗ để nói.

So với thời gian kết thúc nhanh như vậy, điều làm Lâm Ngọc Linh cảm thấy hối hận vô cùng đó chính là, mẹ nó, cô đang nói bậy bạ gì vậy? Tại sao mà nói một hồi đã lạc đề rồi?
Gân xanh trên trán Chu Hoàng Anh nhảy lên: “Nói tiếng người!”
“Chỉ là em vẫn chưa chuẩn bị xong, xin ngài thủ trưởng cho em thêm thời gian chuẩn bị”
Lần này, đầu óc Lâm Ngọc Linh rất tỉnh táo, cô vội vàng xoa xoa cánh tay Chu Hoàng, Anh như một chú cún con, ôm mặt đáng thương, chớp chớp mắt mấy cái.

Bên tai Chu Hoàng Anh vẫn đang văng vắng tiếng nói ồn ào của cô, đối với một người luôn yêu thích yên tĩnh mà nói thì đây chính là một loại tàn phá cá nhân.


Cô gái nhỏ này làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy chứ, nói câu này sớm một chút không phải là tốt rồi sao?
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Ngọc Linh làm Chu Hoàng Anh thực sự không thể nói lời từ chối.

Biết cô cố ý giả vờ như vậy nhưng anh vẫn tin.

Trần Anh Tuấn nhìn cảnh tượng trước mắt, tức giận đến mức không nói nên lời, suýt chút nữa thì đã lật ghế rồi.

Cần thời gian chuẩn bị? Đây toàn là cái cớ của phụ nữ đó!
Không phải một người đàn ông chân chính nên đè cô ấy lên giường hai hôn ba xé quần áo sao?
Thật đáng tiếc khi Trần Anh Tuấn chỉ có thể nghĩ xa mà lại không thể thực sự làm được, anh ta nắm chặt tay đặt giữa hai chân, cõi lòng tràn đầy mong chờ đại ca của mình có thể tạo nên một hình ảnh ướt át, nhưng Chu Hoàng Anh dường như cố ý làm trái ý anh †a, không nói một lời.

Cuối cùng, sau khi chờ đợi rồi chờ đợi, anh ta đã đợi được một câu rất bình tĩnh…
“Anh đồng ý với em”


Bình luận

Truyện đang đọc