ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Ngọc Linh đã phát hiện, cô không thể nổi nóng trước Chu Hoàng Anh.
Đôi khi là bởi vì tính khí hư hỏng của anh, đôi khi là bởi vì tính thống trị của anh.

Tóm lại, mặc kệ là loại nào, cô đều thật sự không có cách nào để nổi nóng.
Trở lại văn phòng, nhìn thấy sư phụ thứ hai của mình, Lâm Ngọc Linh vừa đi vừa đau lòng nhìn anh ta: “Sư phụ.
“Chuyện gì vậy? Là ai làm?” Lục Vương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kinh ngạc hỏi.

“Chuyện này mà để tên kia biết, chắc chắn có người chết.”
“Hu hu” Thực ra cũng không đau lắm, cô chỉ muốn làm nũng thôi.
“Đứa nhỏ đáng thương của tôi, đến đây, sư phụ ôm con.”
Chu Hoàng Anh ngồi trở lại bàn làm việc, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lục Vương, ngoài miệng cười: “Dám không?”
“Này, không phải tôi chưa từng ôm vợ anh.

Đúng là loại keo kiệt, không cho ôm thì thôi” Lục Vương thay đổi, sờ sờ đỉnh đầu Lâm Ngọc Linh.


“Nào, nói cho sự phụ biết.
Dù tên sư phụ kia không có ở đây, nhưng sư phụ cũng có thể giúp con xả giận.


Lâm Ngọc Linh giải thích ngắn gọn vấn đề.
Tuy nhiên, cô không đề cập đến bất cứ điều gì như Bí thư Thành ủy Bắc Giang.
Người này có thể được thăng chức lên cấp phó chủ tịch nước.

Cô không chắc liệu sư phụ có thể đối mặt với người như vậy.
Nhưng ai biết được.
Sau một đoạn, Chu Hoàng Anh nói thêm: “Người bên kia là con trai của Bí thư Thành ủy Bắc Giang.

Hắn ta đến đây để làm sạch lý lịch”
“Chết tiệt, giữ lại loại phế vật này cũng là một tai họa.” Lục Vương hừ lạnh.
“Đồng ý, vậy tôi để TTA giải quyết”
“Tôi sẽ gọi điện nói chuyện với ba của hản một lúc.

Coi như làm chút chuyện cho học trò của tôi.

Chuyện của anh xếp sau đi.”
Lục Vương nói “Tôi đã gọi rồi.”
“Vậy để tôi gọi thê, tiện thể tạo thế cho anh”
Hai người này nói chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt Những ý nghĩa khác Lâm Ngọc Linh có thể hiểu hoặc có thể không hiểu.

Nhưng ý nghĩa cốt lõi thì cô vẫn hiểu được – hai người này chưa bao giờ đặt Bí thư thành ủy Bắc Giang vào mắt.

Cô giật giật khóe miệng, lần đầu tiên sợ hãi về các nguồn lực chính trị trong tay họ.

Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.
Lâm Ngọc Linh cũng không thể ngờ, ở một thời gian không xa trong tương lai, cô cũng tự mình bước vào con đường chính trị này.

Cô cũng tự mình thể nghiệm cảm giác có quan hệ trong lòng bàn tay.
Nhưng điều này cũng là những chuyện về sau.
Lục Vương gọi trực tiếp từ văn phòng.
Chu Hoàng Anh.
Lâm Ngọc Linh thực sự khâm phục sự ngoan cố cũng như thủ đoạn lấy ba mình để chèn ép đối phương của anh ta.
“Ôi, tôi biết.

Con nào mà chẳng là con.
Nhưng ngài ngẫm lại là xem.

Ba tôi vất vả lắm mới sinh được một đứa con đúng không? Tôi cũng bất vẻ lắm mới thu được một đứa học trò.

Vậy mà trên mặt nó lại có một vết sẹo.

Thật sự không vui”
“Tôi biết.

Thủ trưởng Chu cũng đã gọi rồi.
Nhưng đó là vì học trò của tôi là vợ của anh ra.

Tôi thì khác chứ”
“Đúng, đúng, đúng.

Ở vị trí của ngài đúng là không dễ dàng.

Tôi là hậu bối nhưng cũng rất hiểu cho ngài.


Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.

Vị trí của tôi cũng đâu có dễ dàng gì.

Hiện tại có bao nhiêu tên lang băm muốn tới cướp bát cơm của tôi.

Thật sự là vô cùng mệt mỏi”
Lâm Ngọc Linh đi đến bên cạnh Chu.
Hoàng Anh trong tư thế sững sờ: “Cầu cho vị bí thư thành ủy này không bị bóng ma tâm lý”
Chu Hoàng Anh nhướn mày: “Em biết tại sao sư phụ của em rất ít nói mà lại giữ anh ta ở bên cạnh không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì ít nói đó.”
Phụt.
Lâm Ngọc Linh mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Đúng là sư phụ thứ hai làm phiền sư phụ thứ nhất khủng khiếp, khiến sư phụ mới chịu không nổi mà mang theo cô bên người.
Lục Vương ở đẳng kia không biết hai người đang nói chuyện gì, tiếp tục giải quyết chuyện khác.

Cuộc gọi kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy.
Lâm Ngọc Linh kết luận: Sư phụ thứ hai quả thật giỏi làm người khác ghê tởm.
Nhưng miễn là nó hiệu quả, ai quan tâm đến quá trình?
Chà, sư phụ thứ hai thật hùng mạnh!


Bình luận

Truyện đang đọc