ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Anh muốn bù đắp cho sự không trọn vẹn trong những bức ảnh cưới, cũng là để bù đắp cho sự tiếc nuối lớn nhất trong trái tim Lâm Ngọc Linh.

Ngoài cửa Tạ Miên đang cùng với Sở Nhược Phi đi dạo trên đường.

Liên tiếp một tuần nay, ngoài việc đi làm thì sau đó cô đều đến trò chuyện với người nhà họ Chu.

Hôm nay là cuối tuần không có việc gì được nghỉ, nên Tạ Miên đã cùng Sở.


Nhược Phi đi ra ngoài dạo chơi.

Cách nói chuyện của cô ta rất ngọt ngào, gương mặt tươi cười của Sở Nhược Phi cũng chưa hề giảm đi chút nào, hơn thế nữa, phàm là cái gì mà cô ta đã nhìn trúng, chẳng thèm hỏi giá mà chỉ cần trả tiền rồi trực tiếp mang đi luôn!
Còn có ai mà lại nỡ khước từ một cô con dâu hào phóng đến vậy.

Sau khi mua sắm cả buổi sáng, Sở Nhược Phi không khỏi thở dài, Tạ Miên nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ: “Bác gái, có phải bác đã mệt rồi đúng không? Hay là trước tiên chúng ta tìm một chỗ ngồi để nghỉ ngơi một lát đã?”
“Cũng được” Sở Nhược Phi cười nhẹ, bà yêu thương nắm chặt tay Tạ Miên không chịu buông ra.

“Hôm nay, bác thực sự phải cám ơn con rất nhiều, con bận như vậy mà còn cùng bác đi dạo lâu đến thế, thật sự là một đứa trẻ tốt mà”
“Bác gái, bác quá khen rồi, đây đều là những việc con nên làm” Nội tâm Tạ Miên không ngừng vui vẻ, sau đó cô ta đưa Sở Nhược Phi đến quán cà phê dưới lầu nghỉ ngơi.

Nhưng trong lúc chờ thang máy, cô ta đã bị thu hút bởi cửa hàng đồ cưới cách đó không xa.

Kiểu dáng thiết kế hiếm thấy của chiếc váy cưới này hoàn toàn phù hợp với mong muốn của Tạ Miên, nếu cô có thể mặc chiếc váy này trong đám cưới với Chu Hoàng Anh.

Thì cô tự tin rằng, cô nhất định sẽ trở thành người nổi bật nhất trong đám đông ấy!
Sở Nhược Phi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, theo ánh mắt của cô nhìn qua, trong lòng chợt hiểu ra: “Miên Miên? Con thích lắm sao?”
Tạ Miên mỉm cười gật đầu: “Đúng là rất đẹp ạ”

“Như vậy còn ngây ra đó làm cái gì?
Thích thì đi vào trong để thử xem sao!” Sở Nhược Phi nhắc nhở cô, vươn tay năm lấy cổ tay cô bước vào trong.

Tạ Miên do dự: “Bác gái, chuyện này không phải không ổn lắm hay sao? Cháu vẫn còn chưa kết hôn…”
Sở Nhược Phi bất lực thở dài một tiếng, nhẹ nhàng võ vỗ đầu cô, nhắc nhở có chút nghiêm túc: “Con bé ngốc nghếch này, con và Hoàng Anh đều đã đến tuổi kết hôn rồi, ngày này cách cũng không còn bao lâu nữa.

Chúng ta trước tiên cứ đi vào thử váy cưới đã.

Lúc đó ta sẽ giúp con chụp ảnh rồi gửi cho Hoàng Anh, đến lúc đó có khi nó quá ngạc nhiên trước dáng vẻ xinh đẹp của con, nói không chừng còn có thể hồi tâm chuyển ý nữa!”
Điều đó đúng là rất tốt, đôi môi đỏ mọng của Tạ Miên bất giác mím nhẹ.

Sở Nhược Phi kéo cô vào trong cửa hàng, chọn bộ váy cưới mà Tạ Miên thích, rồi ra lệnh cho người bán hàng: “Mau mặc vào cho con bé.


“Vâng, tiểu thư mời cô đi theo tôi” Người phục vụ kính cẩn đồng ý rồi cùng Tạ Miên bước vào phòng thay đồ.

Quản lý đích thân mang một đĩa trái cây và một ít trà đến cho Sở Nhược Phi, “Lão phu nhân, bà hãy kiên nhẫn chờ ở đây một lát, con gái bà sẽ lập tức ra ngoài thôi.



“Không, không, con bé không phải con gái tôi, nó là con dâu của tôi.

” Sở Nhược Phi nhanh chóng đáp lờ Người quản lý lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cô ta thốt lên: “Thì ra là bà đến tận đây để thử áo cưới với con dâu à, lão phu nhân à, thật sự bây giờ không có nhiều bà mẹ chồng tốt như bà đâu!”
Sở Nhược Phi cười nhẹ, bà tự hào nói: “Đó là bởi vì con dâu của ta cũng rất tốt, bây giờ rất khó để tìm thấy một đứa trẻ như vậy…”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên “cạch” một tiếng cánh cửa bị đẩy ra.

Sở Nhược Phi còn tưởng là Tạ Miên đi ra sau khi thay quần áo, liền nhanh chóng nhìn sang, nhưng khi chạm phải dáng vẻ người đi ra ấy, nét vui vẻ trên gương mặt bà đều bỗng chốc trở nên cứng lại.

Ngay sau đó, bà đột ngột từ trên sô pha đứng dậy, cả người run lên vì kích động nói từng chữ: “Lâm … Lâm Ngọc Linh?”
Lúc Lâm Ngọc Linh vừa mới trang điểm xong bước ra cũng không ngờ mình sẽ ở bên ngoài gặp được Sở Nhược Phi, biểu cảm trên mặt cô bỗng chững lại: “Bác gái, sao bây giờ bác lại ở đây vậy?”
“Câu này nên là tôi hỏi cô mới phải.

” Sở Nhược Phi vội vàng đi tới bên cạnh Lâm Ngọc Linh, kinh ngạc nhìn một bộ váy cưới trên người cô, nhìn bộ dạng giống như một cô dâu mới của cô, “Cô vậy mà cũng mặc thành dáng vẻ này sao, đây là muốn kết hôn với ai? ỒI Tôi hiểu rồi, có phải cô đã ở sau lưng lừa dối Hoàng Anh nhà chúng tôi có đúng không? “


Bình luận

Truyện đang đọc